Nhưng cô ta biết, mình không cản nổi.
Chuyện liên quan đến Phù Dung, không ai có thể ngăn được Triệu Bân.
Ra khỏi Thiên Tông, Triệu Bân đi thẳng tới hoàng cung.
Hoàng phi có ở đó, đang đọc sách cổ ở Ngự Hoa Viên. Có lẽ cả đêm qua bà ấy không ngủ, bên trong, bên ngoài của chòi nghỉ đều là sách.
“Tham kiến hoàng phi”, Triệu Bân chắp tay làm lễ.
“Cứ ở Thiên Tông là được, sao lại chạy lung tung tới đây”, giọng của hoàng phi có phần giận dữ.
“Ta đến để thăm nữ soái và Diệu Ngữ”.
Triệu Bân vừa nói, tay vừa nhặt những cuốn sách rơi vương vãi trên đất, tiện liếc mắt nhìn. Trong sách cổ có ghi những bí mật mà ở bên ngoài sẽ không thể thấy được, trong đó phần lớn liên quan tới ma quỷ, người thực vật và tu vi cạn kiệt.
Hắn chưa từng biết tới những thứ này.
Nếu không sao lại có người nói hoàng phi của Đại Hạ thu thập những cuốn sách thần bí, đúng là không giống người thường.
“Bản cung còn có thể bán được sao?”, hoàng phi cười nói.
Triệu Bân cười khẩy: “Người có tìm được cách giải cứu chưa?”
“Đúng là đánh đố ta rồi, đâu dễ gì cứu như thế”, hoàng phi đáp lại.
Triệu Bân không hỏi thêm gì nữa, ngồi trên tảng đá trong chòi nghỉ mát, vùi đầu vào đọc những cuốn sách cổ. Những cuốn sách này không thấy được ở bên ngoài, hiếm có cơ hội mới gặp được, hắn lại là người học rất nhanh, sao có thể bỏ qua chứ? Chưa biết chừng, tìm thấy cách giải cứu ở đây.
Hắn một công đôi việc, vừa đọc sách cổ, vừa dùng đại địa linh chú cảm nhận.
Quả thực, Ân Minh vẫn còn ở đại địa linh mạch.
Tính theo vị trí, hắn ta đang ở ngay bên dưới chỗ này.
Nếu nói với hoàng phi chuyện này, bà ấy sẽ đích thân xuống dưới, lôi Ân Minh ra.
Vậy nên hắn sẽ không nói.
Đợi trời tối, hắn sẽ xuống dưới đó đi một vòng.
“Ngươi đến thăm Phi Nhi chưa?”, hoàng phi nói.
“Ta thăm rồi, nàng ấy ngủ rất ngon”, Triệu Bân vừa lật giở sách cổ, vừa đáp.
“Cảm thấy Phi Nhi như nào?”, hoàng phi cười, hỏi.
“Rất gợi đòn!”, Triệu Bân buột miệng nói một câu.
Ý thức được bản thân hơi mất tập trung, hắn vội vã sửa: “Ừm, rất đẹp”.
“Không có ý gì khác sao?”, hoàng phi liếc mắt nhìn.
“Có, nhưng không dám”, Triệu Bân có sao nói vậy, dáng vẻ nghiêm túc.