Phải biết rằng, họ còn chẳng bằng Ngao Diệt kia kìa? Còn hèn hơn cả Ngao Diệt kia kìa? Khác với bốn người này, đám Tô Vũ cực kỳ hả hê. Từ khi trở thành đệ tử Thiên Tông tới nay, Cơ Ngân chưa từng thất bại, tất nhiên, bỏ thi đấu thì không tính. Trận đầu tiên trong tỉ thí Tân Tông, hắn từng nhường Mục Thanh Hàn một ván.
Trên võ đài, Ngao Diệt đã chết ngất vì vết thương quá nặng.
Triệu công tử rất tự giác ngồi thụp xuống, lục lọi một hồi trên cơ thể Ngao Diệt. Nào là ngân phiếu, nào là đồ trang sức, nào là dược hoàn, chỉ cần có thể mang đi được thì hắn không khách sáo. Nhìn bàn tay thoăn thoắt kia là biết hắn từng làm không ít chuyện bắt gà trộm chó, không chỉ các đệ tử, đến cả các trưởng lão vòng ngoài thậm chí Long Phi Đại Hạ và Sở Vô Sương trên đầu mỏm núi cũng phải giật giật khóe miệng.
Thế nhưng, không ai ngăn cản.
Trận đấu này có quy ước đánh cược.
Tất cả vật phẩm trên người bên thua đều thuộc về bên thắng.
Cơ Ngân thắng rồi, rất nhiên phải thu chiến lợi phẩm về.
“Không thể phủ nhận, hôm nay có hơi nóng nảy tí”.
Lúc xuống đài, Triệu Bân nói một câu như vậy, thần thái cực kỳ thâm trầm.
Các khán giả cũng lộ ra vẻ trầm lắng, đúng với câu nói kia, hễ kẻ nào lộ ra thái độ đòi đánh nhau với Cơ Ngân thì không có kẻ nào thê thảm nhất, bởi sẽ có kẻ khác thê thảm hơn. Ngao Diệt trên võ đài chính là một ví dụ điển hình.
“Chuyện này không trách ta được”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Hắn tự nhận mình không thù không oán với Ngao Diệt, tự hắn ta muốn tìm kích thích.
“Đi thôi, uống rượu nào, Cơ công tử trả tiền”.
Tô Vũ hô một tiếng, đám đông mới chịu túm tụm rời đi.
Đám đệ tử đang hóng chuyện cũng ăn ý nhường ra một con đường.
Khá nhiều đệ tử chắp tay nhìn trái ngó phải, dường như đang tìm gì đó.
Tìm gì chứ? Tìm Tinh Hồn.
Người xếp hạng bốn gục rồi, người xếp hạng ba chắc hẳn là nên lôi đầu ra chứ?
Tiếc rằng, nhìn ngó một vòng cũng không thấy Tinh Hồn.
Người biết chuyện tiết lộ rằng, Tinh Hồn đang bế quan, nếu không, chắc hẳn hôm nay còn một trận đại chiến nữa. Ngao Diệt hiếu chiến, Tinh Hồn cũng không phải kẻ yên phận. Ngoại trừ Thiên Vũ và Long Phi ra thì kẻ này khinh thường hết. Hậu đài của Cơ Ngân rất cứng, nhưng “chống lưng” của Tinh Hồn còn cứng hơn. Cậu ta được Hồng Tước của Đại Hạ đưa vào Thiên Tông, chỉ riêng quan hệ này đã không ai dám động vào. Đến cả Long Phi cũng phải nhún nhường vài phần.
“Phế vật!”
Ngô Khởi và mấy người kia mắng thêm một tiếng rồi phất tay rời đi.
Ngày thứ hai vào nội môn đã đánh người xếp hạng thứ tư rồi.
Đệ tử hóng chuyện cũng cảm thán và rút lui.
Kịch hay hạ màn rồi.
Ngao Diệt trên võ đài cũng được các tiểu đệ khiêng xuống, toàn thân nhoe nhoét máu. May mà hắn ta đã ngất xỉu, chứ nếu còn tỉnh chắc sẽ lúng túng vô cùng. Huyền giáp mà hắn ta tự hào nhất bị giành mất, tài vật trên người cũng bị quét sạch. Hắn ta hùng hổ chạy đến rồi rời đi khi bán thân bất toại, là do bản thân tự nghĩ mình giỏi giang, đòi đánh nhau với Cơ Ngân, tự đào hố chôn sống chính mình.
Ở bên này, Triệu Bân và mấy người khác quay về đỉnh Thanh Vũ.
Sau khi lên núi, đám đông đóng cửa lại.
Xong việc, họ bắt đầu kiểm đếm chiến lợi phẩm.
Tài vật lấy được từ chỗ Ngao Diệt được Triệu Bân lôi ra, dù chỉ là một miếng ngọc bội nhỏ cũng là hàng cực phẩm trong cực phẩm, bởi nếu là thứ tầm thường thì Ngao Diệt sẽ không đeo trên người, chắc hẳn không ngờ rằng hôm nay sẽ thua. Nếu biết trước, chắc hắn ta sẽ bỏ chúng ở nhà, tránh bị Triệu Bân khoắng sạch.