Đi tới một chỗ, Triệu Bân bỗng ngước mắt nhìn lên.
Đập vào mắt hắn, trên bầu trời có mây mù đang dần tích tụ, mà ở sâu trong đụn mây, dường như ẩn chứa một con ngươi khổng lồ, nhìn kỹ lại thì bên trong vằn đầy tơ múa, lấp lánh thứ ánh sáng yêu dị mà ma tính, đến cả hắn trông thấy mà tâm trí cũng trở nên hoảng loạn.
Đó không phải là một con mắt thật sự, chắc hẳn là một bí pháp cổ xưa, có thể biến ra một con mắt to đùng trên bầu trời.
“Đó là Đại Nhật Thiên Nhãn”.
Thương Khung ngẩng đầu nhìn lên, truyền lời cho hắn qua phân thân.
Ông ta giảo hoạt thật, tất cả mọi người đều tham chiến, chỉ có ông ta trốn chạy trong nhàn nhã, nấp vào một hòn đảo nhỏ gần đó. Cách một tầng mây u ám, có thể nhìn thấy đôi mắt to đùng kia. Ông ta nhiều kiến thức, vừa trông thấy đã hiểu.
“Tiểu Nhật Thiên Nhãn này có năng lực gì?”
Triệu Bân buột miệng hỏi, còn tự giác đổi chữ “đại” kia thành chữ “tiểu”, vương triều Đại Nhật trong mắt thiên hạ tới chỗ hắn cũng biến thành nước Tiểu Nhật, mà hắn gọi cực kỳ quen miệng. Đại? Đại cái đầu ngươi, tiểu đi cho ta!
Thương Khung nhấp một hớp rượu, súc miệng rồi mới thong dong nói: “Truy đuổi, định vị”.
Triệu Bân không đáp lời, hai con mắt đảo lên đảo xuống đảo trái đảo phải. Khỏi cần Thương Khung nói, hắn cũng nhận ra được, bốn phương tám hướng đều có mây mù, sát khí đằng đằng, cả đám cường giả đang vây tới, hiển nhiên đã vây kín hắn rồi. Con mắt trên trời kia xem ra còn hữu dụng hơn võ tu cảm nhận.
“Cơ Ngân, ngươi không chạy được đâu”.
Tiếng rống giận dữ như sấm sét, vang vọng khắp màn đêm.
Triệu Bân không ngó ngàng, cất bước lao thẳng lên trời như một luồng sáng, cắm vào màn đêm. Các cường giả nước Tiểu Nhật cưỡi trên tọa kỵ phi hành mà đến bị hắn hất văng, đợi khi đứng vững, Triệu Bân đã bay đủ cao, xông tới Tiểu Nhật Thiên Nhãn, chọc thử một cái lỗ xem ngươi còn truy đuổi và định vị thế nào.
Nói chọc là chọc.
Hắn thu kiếm Long Kiếm, xách cung Bá Vương, giương cung như vầng trăng, mũi tên sấm sét bay ngược lên trên.
Thế nhưng, điều khiến hắn nhướn mày là mũi tên sấm sét bá đạo đi xuyên qua Tiểu Nhật Thiên Nhãn, dường như con mắt to đùng kia là hư ảo, đòn tấn công của hắn hoàn toàn vô dụng.
“Đó là vẻ bề ngoài do bí thuật phản chiếu ra thôi, đánh nó cũng vô dụng”, Thương Khung nói: “Muốn phá được bí pháp này, phải tìm thấy kẻ thi triển”.
“Có mấy lời vô dụng, ông hoàn toàn có thể nói trước mà”, mặt mũi Triệu Bân sa sầm, lão tử bay lên cao như thế, phong phạm ngời ngời, chuẩn bị thi triển thần uy rồi, ông còn nhắc như thế?
“Lão phu cũng vừa mới nghĩ ra thôi”, Thương Khung tỏ ra trầm ngâm.
Ông ta vừa mới nghĩ ra cũng không sao, vùng trời đó náo nhiệt rồi.
Con người mà, không thể bay quá cao, bay cao quá sẽ biến thành bia bắn di động.
Triệu công tử hiện giờ chính là một bia bắn di động, đứng dưới Tiểu Nhật Thiên Nhãn, hắn không có chỗ trốn, cường giả đuổi tới đen ngòm một khoảng, đánh ra toàn là đao mang kiếm ảnh, chưởng ấn quyền ảnh rợp trời. Kẻ nào căn cơ tốt còn hợp sức đóng băng khoảng trời ấy, dưới lớp băng có sấm sét gào thét, có phù văn lưu chuyển, có dòng điện dạo chơi, toàn là những bí thuật với uy lực không tầm thường.