Thế nhưng, máu của Kỳ Lân quả thực đủ dùng, chí ít thì nó trấn định được sức mạnh huyết mạch của cô gái tóc xanh còn sót lại trong cơ thể Triệu Bân, chỉ cần nó không làm loạn, tình hình sẽ khá hơn rất nhiều.
Răng rắc! Răng rắc!
Giữa những âm thanh răng rắc, xương cốt trong cơ thể Triệu Bân đang đắp nặn lại, kinh mạch được nối liền, vết thương bình thường cũng liên tục khép miệng nhờ vận hành Trường Sinh Quyết tự động, nhưng vết thương do vết cắt của không gian tạo ra, vết thương do đất trời biến hóa và va đập từ triệu hồi ngược chiều thì không thể lành lại trong thời gian ngắn. Bởi lẽ hiện giờ Triệu Bân đang ở trong trạng thái vô thức, nếu hắn tỉnh táo, nếu chủ động vận dụng Trường Sinh Quyết, tình hình sẽ khác hẳn.
Phù!
Thấy Triệu Bân có chuyển biến tốt, bấy giờ Tiểu Kỳ Lân mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc ấy, nó mới nhìn xung quanh. Đây là một địa cung, vô cùng tăm tối, còn có một số ngọn đuốc đang cháy, ánh đuốc rất có ma tính, nó chỉ nhìn thôi cũng thấy tâm trí hoảng hốt.
A!
Nó vội vàng thu hồi ánh mắt rồi ngồi xổm bên cạnh Triệu Bân, lặng lẽ canh chừng.
Đùng! Binh!
Trong này yên tĩnh chứ bên ngoài náo nhiệt lắm.
Ma Khôi và Thân Dung vẫn đang đánh nhau, càng đánh càng hăng.
Hai tên này đánh trận tạo ra động tĩnh rất lớn, đến cả người hóng chuyện xung quanh cũng không dám tới gần quá mức, sợ hứng chịu phải dư chấn, lơ đễnh một lát là bị tiêu diệt thành tro ngay. Dù sao cũng phải khẳng định rằng, thứ đáng sợ không phải Ma Khôi hay Thân Dung, mà là rắn tám đầu và Hung Hổ, chúng quá mạnh, so với con người thì chúng ở một lượng cấp khác.
Xoạt!
Tại một đỉnh núi ở phía Đông, cô gái tóc xanh xuất hiện, cũng đưa mắt nhìn về bên ấy, thấy Ma Khôi và Thân Dung đanh đánh nhau rất hăng say mà muốn bật cười. Nhân tài nào đang chơi xỏ Thân Dung thế, tên đó không cầm chiến kích Bất Diệt, bởi thứ binh khí của Ma Quân này đã bị Cơ Ngân của Thiên Tông lấy đi rồi.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ rằng người chơi đểu Thân Dung chính là Cơ Ngân.
Hắn là kẻ cực kỳ vô liêm sỉ, cũng chẳng quan tâm võ đức gì hết, có chuyện gì mà không dám làm.
“Chẳng trách khi truy sát Cơ Ngân, Thân Dung không mặc thứ gì!”, cô gái tóc xanh lầm bầm trong lòng, trông có vẻ là Thân Dung đã bị Triệu Bân lột sạch rồi.
Thật kỳ lạ, đường đường là đệ tử Thiên Tông mà có cái tật xấu ghê, hễ đánh nhau là lột đồ của người ta.
Thói quen này không tốt, ra ngoài rất dễ bị người ta đánh chết.
Đợi khi thu hồi tầm mắt, cô ta xuống núi.
Sau đó, trên từng ngọn núi đều in dấu chân của cô ta, người xung quanh đang hóng hớt, còn cô ta thì nhìn ngắm họ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tìm gì thế? Tất nhiên là tìm Triệu công tử.
Chắc chắn cô ta không tìm được đâu.
Không biết đến lúc nào, trận đại chiến giữa Ma Khôi và Thân Dung mới hạ màn.
Giống như thiên hạ nhìn thấy, cũng giống như thiên hạ dự đoán, hai kẻ này đánh nhau không phân cao thấp, sở dĩ đình chiến là bởi vì thời gian hạn chế của Bát Thủ Thương Xà và Thái Thượng Hung Hổ đã đến rồi. Đánh nhau mấy trăm hiệp, tiêu hao kha khá, không thể đánh thêm được nữa, nếu đánh thêm sẽ có người ngồi không mà hưởng lợi.
Dù sao thì trong thời gian ngắn họ không thể sử dụng Thương Xà và Hung Hổ, không có hai thứ đó, họ không dám quá vênh váo, có trời mới biết trong Ma vực này còn bao nhiêu nhân tài đang ẩn nấp? Nếu như có thêm một túc chủ khác xuất hiện, kẻ đó có thể dễ dàng hạ gục cả hai.
“Ắt phải có thêm trận nữa”.
Trước khi đi, Ma Khôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Thân Dung cũng không sợ, muốn đánh thì cứ đến.
Ma Khôi bỏ đi mà tức nghẹn trong lòng. Khi ở trạng thái Hung Hổ hóa, sức mạnh của hắn ta quá mạnh, lòng tự tin bùng nổ, cộng thêm cơn tức giận dẫn đến bản thân mất đi lý trí, nay Hung Hổ đi rồi, hắn ta dần dần bình tĩnh lại. Thân Dung nói không sai, họ đã bị bẫy một vố, dường như chiến kích Bất Diệt không ở chỗ Thân Dung.
“Là ai hả!”
Mặt mũi Ma Khôi vặn vẹo, suy nghĩ không ngừng thay đổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta nghĩ tới một kẻ tên là Cơ Ngân - kẻ thù của hắn ta - đồng thời là kẻ thù của Thân Dung. Tên này có lý do để làm vậy, chỉ cần một câu bâng quơ là đủ cho hắn ta và Thân Dung đánh nhau đến nghiêng trời lệch đất.
“Phải chém chết ngươi!”
Xác định rõ là Cơ Ngân, Ma Khôi lại nghiến răng nghiến lợi.
“Phải chém chết ngươi!”
Cùng một câu nói được lặp đi lặp lại hàng trăm nghìn lần trong lòng Thân Dung.
“Phải chém chết ngươi!”
Người “hỏi thăm Triệu Bân” ở đâu cũng có, ví dụ như Nguyên Thương, Tiểu Nhật, dòng thừa kế Ma vực, tộc người xác chết thứ nhất hay Thánh Tử Huyết Y Môn, đi đến đâu cũng không quên chửi thầm, chỉ muốn băm Cơ Ngân ra hàng trăm mảnh.
Hắt xì!
Bên trong địa cung u ám, Triệu Bân vốn ngất xỉu đột ngột ngồi bật dậy, hắt xì một tiếng rõ to. Có trời mới biết bao nhiêu người đang “nhung nhớ” hắn, ngủ cũng không yên.
Thế nhưng, hắn quen rồi.
Kẻ thù quá nhiều, thế nào cũng có vài kẻ không chịu ngồi yên, nhằm lúc rảnh rỗi tới thăm hỏi hắn.
A a!
Tiểu Kỳ Lân kêu lên rồi ghé tới gần.
Triệu Bân mỉm cười xoa đầu nó.
Đợi khi đưa mắt nhìn ra bốn phía, ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ. Đây là chỗ nào? Sao hắn lại chạy tới đây!
Hắn cố gắng nhớ lại, nhanh chóng tìm ra manh mối: Hắn bị cô gái tóc xanh truy sát, bị vây giữa băng tuyết trắng trời, khi sắp chết mới mạo hiểm dùng tới thuật triệu hồi ngược hướng.
Vấn đề nằm ở đây.
Hắn nhớ rất rõ, trong lúc triệu hồi, hắn đột nhiên gặp phải một luồng sức mạnh khó lòng đảo chiều. Theo hắn thấy, có lẽ trời đất biến thiên, trùng hợp thế nào gặp ngay phải triệu hồi ngược hướng, khiến không gian sai lệch, hắn mới bị đưa đến đây.
Suy đoán của hắn nhanh chóng được chứng minh, nhìn những vết thương trong và ngoài thể phách, có cả sức mạnh từ huyết mạch của cô gái tóc xanh còn sót lại, có vết cắt từ không gian, có thêm một loại vết thương kỳ dị khác, chắc hẳn là vì triệu hồi ngược hướng và trời đất biến đổi va chạm với nhau khiến không gian nứt ra nhiều hơn.
“Máu Kỳ Lân?”
Nhìn tới nhìn lui, hai mắt hắn lóe sáng, bởi hắn nhìn thấy sức mạnh Kỳ Lân trong cơ thể mình. Hắn nhìn Tiểu Kỳ Lân, chắc hẳn là anh bạn này đã dùng máu kỳ lân - cũng chính là sức mạnh kỳ lân - trấn định sức mạnh huyết mạch của cô gái tóc xanh còn sót lại trong cơ thể hắn, khi hắn đang hôn mê.
“Đa tạ!”, Triệu Bân cảm kích từ tận đáy lòng.
Tiểu Kỳ Bân phát ra âm thanh rất vui vẻ.
Triệu Bân lại rơi vào trầm tư, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Trước khi sử dụng thuật triệu hồi ngược hướng, hắn không hề phát hiện ra trời đất sắp biến đổi, nếu biết trước, có điên mới mạo hiểm như thế, suýt nữa thì mất mạng.