“Kỳ… Kỳ Lân?”
Ai nấy kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn anh bạn khổng lồ kia, tuy là thể năng lượng hư ảo thôi, nhưng đúng là hình thái của Kỳ Lân, cũng là thánh thú trong truyền thuyết.
Đáng kinh ngạc nhất không phải điều này, mà là Cơ Ngân đang ở trong đó, vết thương trên người đã khôi phục, khí huyết tan tác lại bùng cháy lên lần nữa.
“Hắn… cũng là chủ nhân?”, Đan Huyền sững sờ.
Câu này còn có nửa sau: Chủ nhân của Kỳ Lân.
Cũng có nghĩa là, trong cơ thể hắn có một con Kỳ Lân.
“Đúng là làm lão phu bất ngờ”.
Rất nhiều lão bối khẽ nheo mắt, dồn hết thị lực, muốn nhìn thấu đan điền của Triệu Bân.
Thế nhưng đan hải của Triệu Bân rất kỳ dị, dường như được che giấu bởi một sức mạnh thần bí nào đó, ngăn cản họ nhìn trộm, nhưng ai cũng dám chắc rằng trong cơ thể hắn chắc chắn có một con Kỳ Lân.
Nếu không, cũng không ra được hình thái này.
“Không nên chứ!”, hoàng phi Vũ Linh lầm bầm nói.
Nếu trong cơ thể Cơ Ngân có Kỳ Lân thì khi phân tách Cửu Vĩ nên sinh ra bài xích mới đúng.
Chẳng lẽ, hắn có được Kỳ Lân khi ở Ma vực?
“Đúng là Kỳ Lân kìa!”
“Cơ Ngân kiếm đâu ra Kỳ Lân vậy, còn kết khế ước nữa”.
“Trời ơi, đó là thánh thú đấy!”
Bởi vì hình thái của Triệu Bân mà bên dưới ồn ào hẳn lên.
Có người ngạc nhiên.
Có người sững sờ.
Có người đờ đẫn.
Đủ mọi hình thái.
Mẹ kiếp, quá bất ngờ luôn!
Đánh đấm lâu như thế, hóa ra cả Cơ Ngân và Ân Minh đều là chủ nhân.
Như vậy xem ra Cơ Ngân rất đỉnh nha.
Giấu lâu như vậy, đến thời khắc sinh tử mới mở ra hình thái này, định dùng trận đấu với Cửu Vĩ Ân Minh để rèn luyện? Để ép bản thân niết bàn? Đánh không lại mới mở Kỳ Lân hóa?
Lại một lần nữa, các trưởng lão Thiên Tông nhìn về phía Vân Yên.
Đây là đồ nhi của ngươi đó.
Vân Yên hoa mắt chóng mặt.
Trời đất chứng giám, cô ta không biết gì thật mà.
Đến cả cô ta còn mờ mịt, nói gì tới người khác.
Bao gồm sát thủ ẩn mình của các nước cũng mất một lúc mới hiểu ra, trước giờ họ tưởng rằng Đại Hạ chỉ có hai chủ nhân, một người là Ân Minh, một người là Long Phi, hai người chia đều Cửu Vĩ, không ngờ rằng còn giấu một kẻ bá đạo hơn, chơi hẳn chủ nhân của Kỳ Lân.
“Chết, hắn phải chết!”
Cường giả các nước đều lộ ra vẻ dữ tợn.
Cơ Ngân của Thiên Tông quá yêu nghiệt rồi, mới đạt cảnh giới Địa Tạng đã khủng khiếp như thế, nếu hắn tiến vào Chuẩn Thiên há chẳng phải lên trời được luôn? Người như thế, tuyệt đối không thể để hắn sống trên đời, để hắn sống là mối họa tày trời với các vương triều khác.
“Sao có thể chứ!”
Cửu Vĩ Ân Minh liên tục lùi về sau, cuối cùng mới đứng vững được, nhìn kẻ khổng lồ phía đối diện với vẻ khó tin. Tuyệt đối không nhầm được, đó là hình thái của Kỳ Lân, hóa ra Cơ Ngân là chủ nhân của Kỳ Lân.
Nực cười là đến giờ hắn ta mới biết.