Vương Dương liếm đầu lưỡi đỏ thắm, cầm ma đao trên tay, bước đến từ từ, ánh mắt tò mò, muốn nhìn thấu Triệu Bân nhưng đáng tiếc khả năng của hắn ta có hạn, không thể vén được tấm màn thần bí đó.
“Thiên lôi trận!”
Triệu Bân lạnh lùng hét lên, quỳ một chân xuống đất, cắm kiếm Long Uyên vào đất.
Đột nhiên, mặt đất trong vòng một trăm trượng nứt ra, những tia lửa điện phóng thẳng từ dưới đất lên.
“Đòn tấn công ở mức đó thì sao giết chết được ta?”
Vương Dương cười khinh thường, hung tợn và nham hiểm. Hắn ta không dừng bước, mặc cho lôi điện chém lên người. Uy lực của lôi điện cũng rất mạnh, hết tia này đến tia khác chém lên người hắn ta khiến cơ thể chảy máu. Nhưng kỳ lạ là những vết thương đó liền lại ngay trong chớp mắt, đến cả máu chảy ra cũng đổ ngược lại vào trong cơ thể.
"Khả năng phục hồi thật bá đạo!"
Triệu Bân thảng thốt, hắn nhìn kỹ hơn thì mới nhận ra mỗi một giọt ma huyết tràn đầy trong cơ thể của Vương Dương dường như đều mang sức mạnh tái sinh, chuyện này dường như đã vượt qua khả năng trị thương thông thường của võ tu, một kẻ như vậy nếu muốn giết thì phải tiêu diệt triệt để, bằng không cho dù chỉ còn một hơi thở thì hắn ta cũng có thể hồi sinh. Triệu Bân tự thấy bản thân có kinh nghiệm phong phú nhưng kẻ có khả năng ma quái như Vương Dương thì vẫn là lần đầu tiên hắn mới gặp, trước kia hắn chưa từng nghe nói qua về khả năng ma quái này.
Vèo!
Khi hắn còn đang kinh ngạc thì Vương Dương đã vác đao chém về phía hắn, thân pháp hết sức quỷ mị.
Triệu Bân thi triển bước Phong Thần, trở mình chém ra một kiếm bức lui Vương Dương. Vương Dương cười một tiếng rồi dịch chuyển tức thời về vị trí cũ, đôi mắt bắn ra ánh sáng màu máu khiến cho Triệu Bân phải phi thân lui về phía sau, vũ động kiếm Long Uyên lên chống đỡ. Hắn còn chưa kịp đứng vững thì thanh đao trong tay Vương Dương đã thay đổi hình thái biến thành một thanh ma kiếm màu đen có uy lực kinh người, hắn ta chém ra một đường kiếm mang theo kiếm uy nghiền nát hướng về phía Triệu Bân, lần này Triệu Bân khó có thể né tránh được.
Ầm!
Trong chớp mắt, Triệu Bân đã mở ra thiên cang hộ thể.
Một màn hào quang mở ra vào bao trùm lấy Triệu Bân, màn hào quang này lấy hắn làm trung tâm, toát ra khí thể hết sức bá đạo.
Vương Dương vừa mới truy giết hắn bây giờ đã bị chấn lui.
Triệu Bân không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, hắn tiếp tục thi triển bước Phong Thần lao nhanh về phía Vương Dương.
Phụt!
Vương Dương vừa ngã xuống thì đã bị một kiếm của Triệu Bân đâm trúng nhanh như gió, uy lực của đường kiếm mạnh như sấm chớp.
Tuy nhiên, sau khi đâm trúng hắn ta thì Triệu Bân lại nhíu mày, hắn đã đâm xuyên qua tâm mạch của Vương Dương nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt tâm mạch của Vương Dương đã có thể đập trở lại, dường như một kiếm này của hắn chỉ có thể đâm xuyên qua ngực của Vương Dương chứ không thể gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta.
"Thiên cang hộ thể, hay lắm".