“Sao bây giờ, ta muốn cười quá đi!”, Tư Không Kiếm Nam hít một hơi thật sâu.
“Bọn ta… Đều muốn cười!”, mọi người nhìn Triệu Bân rồi lại nhìn sang Sở Vô Sương.
Lần này, giả vờ ngầu lòi thất bại nha, Sở Vô Sương muốn dùng phân thân để đánh Triệu Bân một trận nhưng lại bị phản kích diệt gọn, cô ta khinh thường bí thuật đập người, cuối cùng phân thân lại bại dưới tay hắn, bị hắn đập một cái là tan thành bột ngay.
Ra vẻ ta đây quá, đến khi thua thì lại càng mất mặt hơn!
“Cơ Ngân nhà ngươi còn che giấu thực lực nữa đấy!”, Linh Lung chậm rãi nói.
“Nhìn ra rồi!”, Vân Yên cười gượng, giờ cô ta mới kịp phản ứng lại.
“Thế này thì Sở Vô Sương sẽ phải tham gia vòng hồi sinh rồi!”
Cuối cùng thì đầu óc Man Đằng cũng thông minh ra được một lần, nói ra một câu thật lòng.
“Cô ta đứng cao quá, nên để cô ta xuống đi dạo một vòng rồi!”, Dương Phong mỉm cười.
“Nữ soái, cháu gái nhà cô đang gài người khác đây này”.
Lão Trần Huyền bất giác bụm ngực, rất nhiều đệ tử và các trưởng lão cũng đều bụm
ngực. Phân thân đánh thua thì tức là bản thân người đó cũng đã thua, trận này… Cơ Ngân lại thắng. Hắn thắng cũng không sao, nhưng bọn họ thì sắp phá sản rồi, sao người thật không lên đấu, dùng phân thân cái gì chứ?
“Trưởng lão?”
Triệu Bân đã đến nơi, gọi một tiếng với vẻ thăm dò.
“Cầm đi, cầm đi hết đi!”
Một tay lão Trần Huyền vẫn che ngực, tay kia móc ra một đống ngân phiếu, ông ta đã lười đếm và cũng lười cuốn lại thành cuộn nữa rồi, có công làm mấy chuyện đó thì chi bằng nôn ngụm máu đang ấm ức trong ngực ra còn sảng khoái hơn. Nếu như không biết Triệu Bân và Sở Vô Sương có ân oán với nhau trước thì không chừng còn ông ta còn tưởng hai tên này hợp tác với nhau, lừa tiền ông ta cũng nên. Cuộc thi cho các đệ tử mới diễn ra bao nhiêu lần rồi, nhưng chỉ có lần này là ông ta thua thê thảm nhất, đến cả tiền mua quan tài cũng phải bù vào luôn rồi.
“Tức giận hại người đấy!”
Triệu Bân vỗ nhẹ lão Trần Huyền, chỉ quan tâm đến việc nhặt ngân phiếu.
Không phải ta lừa các người đâu, là Sở Vô Sương đã gài các người thôi! Cứ muốn dùng phân thân để đánh, ta đâu phải kẻ dễ ức hiếp, không phải ai muốn bắt nạt là là bắt nạt được, xem thường người khác thì nhất định phải tốn học phí một lần thôi.
“Thật là nhọ quá đi mất!”, cả hội trường toàn là mấy lời đó.
Vụ cược chắc chắn thắng nhưng sao lại có kết cục thế này? Dùng phân thân làm gì không biết.
Sở Vô Sương không đồng tình, cô ta lại nhắm mắt lại, vẻ mặt không cảm xúc, kẻ đánh bại phân thân của cô ta thì cũng chỉ đủ tư cách làm đối thủ của cô ta mà thôi, cô ta sẽ cho Cơ Ngân biết, thế nào là mạnh mẽ!
“Tên đó… Lại thắng nữa rồi!”
Trận đầu tiên đã khép lại cùng với những lời đó.
Tiểu võ tu đi cửa sau lại thể hiện cho người đời xem một màn tuyệt kỹ đập người nữa. Hắn không phải đồ bỏ đi mà là một nhân tài, hắn chỉ từ bỏ quyền thi đấu ở vòng đầu tiên thôi, ngoài ra chưa có trận nào thua.
Không còn ai dám xem thường hắn nữa.
Ngoại trừ mấy tên khác người kia thì không còn ai dám xem thường hắn nữa.