Hai lỗ tai của Triệu công tử ngay lập tức dóng thẳng lên trời mà nghe ngóng, khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này lại đỏ bừng, còn có một luồng tà hỏa ở bên dưới mà hắn không thể nào trấn áp nổi đang bùng lên. Chắc chắn là hắn đang tưởng tượng về chuyện xuân tiêu mỹ sự của nhà người ta, từ trong lỗ mũi còn chảy ra máu tươi khiến cho Nguyệt Thần còn phải lườm hắn một cái.
Hửm?
Trong lúc đang lắng nghe thì Triệu Bân bỗng nhiên mở mắt, dường như đã cảm nhận được có thứ gì đó sắp tới. Tiểu Kỳ Lân cùng cây thần tạo hóa cũng có phản ứng, cây thần thì đang run rẩy còn tiểu Kỳ Lân thì đang nhảy dựng lên.
Chỉ có khi nhìn thấy bảo bối thì tiểu Kỳ Lân và cây thần tạo hóa mới kích động như vậy.
"Sao băng".
Hai mắt Triệu Vân hơi nheo lại, hẳn là ở gần nên mới có thể nhìn rõ.
Đó là một ngọn đèn, chính xác thì là một ngọn Bảo Liên Đăng đang tỏa ánh hào quang ra tứ phía khiến cho cả một khoảng trời tăm tối sáng bừng lên.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của hắn liền trở nên kỳ quái.
Nam vực đúng là bảo địa, không ngờ lại liên tục có bảo bối rơi xuống.
"Cái gì? Đó là cái gì?"
Trong rừng, tên lỗ mãng đang mặc quần vào rồi nhảy ra ngoài gào lớn, vợ của hắn ta cũng đang mặc lại y phục rồi ngẩng đầu nhìn lên trời với thần sắc kinh ngạc, từ trên trời lại rơi xuống bảo bối sao?
Vèo!
Trong lúc hai người còn đang nhìn lên trời thì đã có một bóng dáng quỷ mị bay lướt qua.
Bóng dáng đó chính là Triệu công tử, lúc trước hắn không tranh đoạt tháp Linh Lung nhưng lần này hắn nhất định phải tranh đoạt Bảo Liên Đăng.
"Là hắn?"
Tên lỗ mãng thấy vậy thì sửng sốt không thôi.
Nữ tử đứng bên cạnh hắn cũng sửng sốt, gương mặt đỏ bừng. Hóa ra cái tên đó vẫn còn ở gần đây!
"Tên nhóc khốn kiếp!"
Tên lỗ mãng nổi trận lôi đình, rút ra thanh đao đầu quỷ đuổi theo. Hắn ta cùng với vợ của mình làm gì cái tên đó chắc chắn đều đã nghe thấy được, nhất định là cố tình rình mò, đã vậy còn cố tình lộ mặt, chẳng lẽ ông đây không biết xấu hổ hay sao?
"Tên lưu manh nhà ngươi!"
Nữ tử bên cạnh cũng hết sức phẫn nộ, một đường đuổi theo.
Triệu Bân chạy rất nhanh, vừa nhảy ra khỏi đảo liền bay lên trời cao.
Lại thêm một lần trời giáng dị bảo, tất nhiên sẽ gây ra động tĩnh cực lớn.
Triệu Bân quan sát tứ phương, có thể nhìn thấy rất nhiều vòng cung sáng chói được vẽ nên trên nền trời tối tăm, mỗi một vòng cung đều là một bóng người đang phóng tới, có người dùng bùa phi hành có người dùng thú cưỡi nhưng tất cả đều có điểm chung là phóng tới với tốc độ cực nhanh để vây chặt ngôi sao băng đang rơi xuống.
Nghĩ vậy, hắn cũng tăng tốc.
Phù phù!
Tên lỗ mãng liều mạng đuổi theo đang lộ ra thần sắc hết sức kì quái, không biết tại sao cái tên này lại có tốc độ nhanh như vậy, đây là võ tu Địa Tạng nhanh nhất mà hắn ta từng gặp.
Nữ tử cũng cả kinh, sợ là đã gặp phải yêu nghiệt.
Nghĩ đến đây thì cả hai đều dừng lại không dám đuổi theo nữa. Bọn họ đã biết tên nhóc kia hoàn toàn không phải là người bình thường.
Không thể tiếp tục dây vào hắn, nếu không rất có thể sẽ không chỉ bị hỏi mua yếm đơn giản như vậy. Về phần trời giáng dị bảo bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, ở trên bầu trời lúc này chỉ có quỷ mới biết được có bao nhiêu cường giả đang đánh tới.
"Đây là đâu!"
Triệu Bân vừa bay vừa lẩm bẩm, hắn xác định mình đã vượt ra khỏi đảo, chỉ không biết mình đã cách đảo nhỏ Bạch gia bao xa, nhưng hắn cũng biết chắc hẳn Bạch gia đã di tản rồi.
Trời giáng dị bảo thu hút sự chú ý của tứ phương, giờ phút này di tản là tốt nhất.
Hắn có thể nghĩ ra được chuyện này thì chẳng lẽ lão tổ Bạch gia cùng nữ soái lại không thể nghĩ ra được?