Cô gái tên Sở Vô Sương này tự gánh theo “tử kiếp”, ngay từ thời khắc cô ta bước chân vào Ma vực đã định sẵn sẽ phải bỏ mạng ở nơi này. Nhuốm lấy khói lửa nhân gian, suy cho cùng vẫn không thoát nổi một chữ “tình”.
“Vô Sương”.
Triệu Bân vẫn còn đang gọi và không ngừng truyền chân nguyên.
Tiếc rằng cô gái trong lòng hắn không bao giờ đáp lời nữa.
“Chậc chậc chậc, đúng là làm người ta đau lòng quá nha!”
Vương Dương nói rồi cười khẩy, bao nhiêu năm nay hắn ta chưa từng phấn khích như lúc này. Nỗi đau của Cơ Ngân là suối nguồn vui vẻ của hắn ta, ví dụ như lúc này đây, hắn ta hưng phấn như muốn điên lên.
“Đúng là vui mắt đẹp lòng”.
Ma Khôi, thánh tử Huyết Y, tộc xác chết thứ nhất, Tiểu Nhật áo đen, thánh tử Ma điện và thánh tử Ma sơn… tất cả những người có mặt ở đó đều lộ ra nụ cười phấn khích đầy méo mó. Chúng thích khung cảnh này, thích đến mức không nhẫn tâm quấy rầy, muốn nhìn ngắm thêm chút nữa, muốn biến nó thành con dấu in hằn vào trong linh hồn.
Có thêm nhiều người khác chạy tới.
Toàn là kẻ thù!
Nhìn thấy cảnh tượng này mà thoáng sững sờ.
Sau đó, chúng cũng bật cười cực kỳ điên cuồng, giống như những con quỷ tà ác.
“Sao… sao lại như thế”.
Cô gái tóc xanh chạy tới nhưng chỉ ẩn nấp ở vòng vây bên ngoài, đờ đẫn nhìn khung cảnh ấy mà hé miệng, mặt mũi trắng bệch, có thể trông thấy Triệu Bân và Sở Vô Sương qua bóng người.
Hắn chỉ còn một tay, cô ta tóc trắng xóa.
Hắn ngồi bệt xuống, cô ta lặng lẽ nằm trong lòng hắn.
Một người tỉnh táo.
Một người trông như đang ngủ.
Nhưng giấc ngủ ấy là một vòng luân hồi.
Triệu Bân im lặng như một pho tượng, chẳng hề nhúc nhích. Hắn không gọi nữa, cũng không rót thêm chân nguyên, bởi vì trong cơ thể hắn không thể đào ra tinh khí nữa, thực sự đã tiêu hao đến khi khô kiệt rồi.
“Cơ Ngân, đau lòng không?”
Lại là Vương Dương, hắn ta cười khoe trọn hàm răng trắng ởn.
Chỉ vài chữ thôi mà gợn lên hàng ngàn con sóng dữ, cơn giận của đám kẻ thù bỗng chốc được bộc phát ra ngoài, giống như từng con ác quỷ đang nhe nanh múa vuốt, nhảy múa ăn mừng vì cái chết của cô ta, vì nỗi đau của hắn.
Đùng!
Một tiếng sấm dậy đột ngột nổ vang trời.
Hình thái của Triệu Bân thay đổi hắn, từng tấc từng tấc trên mi tâm in ra một hoa văn bí ẩn cổ xưa, mái tóc đen như thác đổ dần dần đổi thành màu đỏ như máu. Hắn vốn không còn chân nguyên hay tinh khí bỗng chốc có thêm sát khí đen ngòm, đáng sợ nhất là đôi mắt của hắn dần dần mất đi đồng tử, đổi sang một màu đen bất tận như hai cái động không thấy đáy. Những vết thương trên người hắn, bất kể là vết máu từ thiên kiếp hay là vết chém từ trận chiến, từng vết thương liền da lành sẹo, đến cả cánh tay đã gãy của hắn cũng được tái tạo bằng xương và máu. Một thứ sức mạnh tột đỉnh thiên hạ đột ngột xuất hiện trong cơ thể hắn, lạnh lẽo và cô độc.
“Cảnh giới cực hạn?”
Nguyệt Thần hô lên kinh ngạc, dường như nhận ra trạng thái này.
Đây là trạng thái bá đạo nhất của người đời, không chết, không bị thương, không lão hóa, không thể tiêu diệt.
“Chuyện này…”
Thấy hình thái của Triệu Bân, đám đông kẻ thù của hắn biến sắc.
Mấy kẻ như Ma Khôi còn đỡ.
Vài ba tên yêu nghiệt trung bình kém đều lùi lại một bước.
Cơ Ngân của hiện tại quá đáng sợ, không chỉ về tướng mạo mà đến cả khí tức cũng giống như một đại ma đầu cái thế đã ngủ say hàng vạn năm bỗng thức tỉnh.
Không chỉ riêng họ, đến cả cô gái tóc xanh và những người trung lập ở bên ngoài vòng vây cũng lộ vẻ sững sờ.
Sát ý thật đáng sợ.
Sát khí thật điên cuồng.
Đất trời mù tối dần dần đóng thành từng tấc băng lạnh màu đen.
Sao lại như thế?
Tất cả mọi người cùng chung thắc mắc.
Tinh khí và chân nguyên của Cơ Ngân đã cạn kiệt rồi, còn bị thương nặng như thế, vậy mà vẫn hồi phục được?
Thêm cả trạng thái của hắn nữa.
Đó là một loại cấm thuật à? Tại sao lại khiến họ khiếp đảm đến mức không thể đè nén cảm giác ấy được.
“Hỏi thế gian… tình ái là chi”.
Nguyệt Thần lầm bầm, không biết nên thở dài hay nên chấn động.
Cảnh giới cực hạn rất bá đạo, là hình thức thăng hoa đến cực độ của cơ thể. Xét từ góc độ nào đó, nó đã thoát khỏi trình tự và quy luật thông thường. Theo trí nhớ của cô ta, chưa từng có phàm nhân nào mở ra trạng thái như thế này.
Triệu Bân là người đầu tiên.
Nếu đây cũng được coi là một dấu mốc, vậy thì hắn là sự tồn tại như cột mốc trong thần thoại.
“Phản công”.
Sau phút hoảng hồn, Nguyệt Thần lại xách kiếm xông lên.
Lời chúc phúc của thần và lời chúc phúc của cửu thế cũng tỏa sáng rạng rỡ, Triệu Bân mở được cảnh giới cực hạn, họ cũng được tiếp thêm sức mạnh. Trước đó bị đánh bại liên tục, phen này lại đánh trả Lời nguyền rủa của Thần.
Triệu Bân đã đứng dậy, đặt Sở Vô Sương vào quan tài bằng băng.
Bông hoa Bồ Đề nhuốm máu cũng chìm vào trong chiếc nhẫn ma.
“Các ngươi đều phải bồi táng cùng cô ấy”.
Lời nói của hắn như phán quyết của ông trời, uy nghiêm, lạnh lẽo, tịch mịch, lọt vào tai người ta như sấm sét từ thời vạn cổ, đến cả linh hồn cũng run rẩy không ngừng.
Hắn không phải ma, nhưng còn nhiều ma tính hơn cả ma.
Sát khí tà ma của hắn không biết từ đâu mà tới, nhưng cuồn cuộn không dứt.
“Dù hắn mạnh đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có một mình”, thánh tử Huyết Y hừ một tiếng.
Lời này rất hợp ý đám đông, ai nấy giữ vững tinh thần, khí thế bùng nổ.
Giết!
Đám đông kẻ thù hô lên, đồng loạt ra đòn tấn công.
Không thể kéo dài thêm được nữa, hôm nay nhất định phải tiêu diệt Cơ Ngân.
Nếu không, hậu họa khôn lường.
Không ai nương tay, tất cả dùng đến đòn tấn công đỉnh cao nhất, đao quang, kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ấn… kéo đến rợp trời, mỗi một luồng kiếm quang, mỗi một đạo chưởng ấn cuốn theo sức mạnh hủy diệt khiến cô gái tóc xanh và kẻ trung lập nhìn thôi cũng tái mặt, nếu không ngoài ý muốn, Cơ Ngân sẽ bị đánh thành tro trong thoáng chốc.
Đùng!
Triệu Bân bị nhấn chìm trong cơn thủy triều của bí thuật.
Đất trời rung chuyển, khói bụi cuồn cuộn.
“Vẫn chưa chết hử?”, Vương Dương cười gằn.
Không chỉ hắn ta, nhiều kẻ thù khác cũng đang cười.
Đòn tấn công của nhiều người như thế, không tin không tiêu diệt được ngươi.
Thế nhưng, chúng cứ cười mãi rồi cũng không cười nổi nữa.
Nụ cười tiêu tan đi, thần thái trên gương mặt chỉ còn lại chấn động và sững sờ. Không đợi khói bụi tan hết, một bóng người đã hiện hóa, đang bước từng bước ra ngoài. Có lẽ vì cơ thể quá nặng nề nên từng bước chân nện xuống cứ thình thịch.
Không sai, đó là Triệu Bân! Hắn giống như một cái hố đen, mái tóc màu đỏ như máu tung bay, sát khí dồn dập và điên cuồng như một ác thần độ thế, xách theo thanh kiếm còn nhỏ máu bước ra từ thời kỳ u tối mà xa xưa.
“Thế này… làm sao có thể!”. Thánh tử Ma sơn kinh hãi.
Không ai dám tin!
Bất kể là kẻ thù hay kẻ trung lập ở bên ngoài vòng vây, hai mắt như lồi ra.
Bao nhiêu đại chiêu, ma thuật sát thương cao như thế, đừng nói là yêu nghiệt hàng đầu, dù là Hung Hổ - Ma Khôi hay Thương Xà - Thân Dung gặp phải cũng bị đánh thành thịt xay nhuyễn đấy!
Vậy mà Cơ Ngân với cảnh giới Địa Tạng tầng một lại không hề thương tổn gì.
Khả năng tái sinh bá đạo tới cỡ này hả?