Hắn không nghe được lời của đại trưởng lão và người sáu ngón nói nhưng Nguyệt Thần thì lại nghe thấy.
Lão già hay lắm, mời cả La Sinh Môn cơ đây.
Ta đã nói mà, sao lại có nhiều người gây rắc rối cho hắn như thế chứ.
Thì ra là đại trưởng lão nhà hắn, đúng là một người độc ác, tàn nhẫn.
Nếu như đã chắc chắn thì phải tính hết nợ.
Có điều, hắn không hề nôn nóng chút nào, mọi chuyện cứ đợi cứu sống mẫu thân lại rồi mới tính tiếp.
“Ối trời, đấy là Triệu Bân sao?”
“Chẳng phải ở thành Thương Lang sao? Sao lại đi ra từ nhà họ Triệu thế?”
“Đã chạy trốn ra được rồi sao?”
Thành Vong Cổ lúc sáng sớm vô cùng náo nhiệt.
Lúc nhìn thấy Triệu Bân thì lại càng xôn xao hơn, mấy ngày nay mọi người đồn nhau rần rần, rất nhiều người đến đó xem kịch hay, không ngờ ngoảnh đầu thì hắn lại ở thành Vong Cổ.
Người trên phố bàn luận, Triệu Bân không thèm để mắt đến.
Vốn dĩ hắn định giấu thêm mấy ngày.
Nhưng nghĩ lại thì thôi vậy, sớm muộn gì moì người cũng biết.
Có người kinh ngạc, có người lại lo lắng.
Chẳng hạn như thế lực chống đối nhà họ Triệu, hay những gia tộc lớn, hay La Sinh Môn, Huyết Y Môn gì đấy. Ai nghe thấy tin này cũng tụm lại chửi tục. Cơ bản ai cũng ở bên thành Thương Lang, trố mắt chờ trong thành tung tin Triệu Bân chết.
“Sao có thế chứ?”
Hán Triều vẫn còn đang ở trong thành la hét, giờ thì ngây mặt ra.
Nghe tin xong thì lảo đảo, suýt chút rơi từ trên lưng huyết ưng xuống.
“Chắc chắn là Triệu Bân sao?”
Sắc mặt Hán Diễm cực kỳ khó coi.
“Chắc chắn!”
Quản gia của thành chủ nhỏ tiếng nói.
“Khốn nạn!”
Hán Diễm nổi giận, tung một chưởng khiến chiếc bàn nát vụn, một ngụm máu tươi trào lên không biết nên nôn ra hay nuốt vào, hành động rầm rộ như thế, đến cả quân đội cũng bị kéo vào mà cuối cùng Triệu Bân lại không có trong thành Thương Lang.
Lần này lão ta nổi tiếng rồi.