Kiếm Nam hít sâu một hơi, có chút muốn lên đài, lại có chút muốn lột. Phải vạch quần trong của Tinh Hồn ra dòm ngó xem có phải bên trong đã vỡ nát rồi hay không. Nếu trùng hợp phát hiện đúng lúc thì có thể vào nội cung đạt được một chuyện tốt.
“Ngươi... mẹ kiếp!”
Tinh Hồn dùng hai tay bụm lấy đũng quần, lảo đảo suýt té, hai mắt rưng rưng, rên rỉ từng tiếng, chủ yếu là đau quá! Đau tới mức muốn khóc luôn! Lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên hắn ta bị đá vào “cậu nhỏ”, cảm giác sao mà vừa đau vừa sướng!
Triệu công tử lại vờ như không nghe thấy, nét mặt đã nói lên tất cả: Thể diện có tác dụng gì!
“Ừ... trẻ con dễ dạy!”, Nguyệt Thần cảm thấy lòng mình rất được an ủi.
Nếu như ngày nào đó mà dùng tinh thần “bất khuất” này vào công cuộc cua gái thì chắc có được một chuỗi rồi.
Về việc này, Triệu đại tẩu là ví dụ cực tốt, là câu chuyện xưa về một con heo húc cải trắng.
“Cơ Ngân!”
Tinh Hồn nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ tới mức suýt bốc hỏa.
“Nện chết ngươi!”
Triệu Bân dùng giọng non choẹt gào to, nghe khá buồn cười.
Người không biết xấu hổ thường là trời sinh. Giống như Triệu Bân, hắn chính diện xông lên, lôi điện khắp toàn thân biến thành mũi nhọn, có câu nói rất hay là: Nhân lúc người yếu, diệt cỏ tận gốc!
A...
Tinh Hồn vừa cử động, toàn thân đau đớn.
Không cho hắn ta kịp thở, Triệu Bân đã lao tới, Đấu Chiến Thánh Pháp đánh tới trước mặt. Tay, bàn chân, chân, đầu gối... có vẻ đã biến thành vũ khí, cả một mảng điên cuồng bắn phá.
Pháp công không có hiệu quả thì dùng công kích vật lý vậy!
Đấu Chiến Thánh Pháp là quan niệm mặt dày mày dạn.
Mà Triệu Bân đã phát huy quan niệm này tới cực hạn, đánh ra một đòn nhanh hơn, mạnh hơn. Dù đã bị đẩy lùi thì hắn cũng sẽ như thuốc cao bôi trên da chó, ban đầu là dính sát, chiến ý bá đạo vô cùng, máu tươi toàn thân thiêu đốt như lửa cháy, làm màu gì đó cũng rơi vào cảnh đẹp theo hắn ta.
Bùm! Ầm! Bốp!
Tinh Hồn thảm rồi, bị đập tới mức không ngóc đầu lên nổi. Mỗi khi hắn ta muốn phản công thì đều bị đánh lui, có đôi lúc, tinh thần còn trở nên lơ mơ, luôn có cảm giác kẻ đánh mình không phải một người mà là một con sư tử mạnh mẽ - một con sư tử đang cuồng loạn.
“Hai thằng nhóc “đùa” nhau, trông thú vị phết!”
Kiếm Nam và Tô Vũ ở hai bên trái phải, một người cầm tinh thạch ký ức, lưu giữ hình ảnh quý báu này vào, mang về để đầu giường, không chỉ trừ tà, không chừng còn có thể tránh thai thì sao?
“Trên Bát Cực Cấm Phong của mình mà bị đánh tới mức đứng không vững, thế này cũng quá...”, có đệ tử tặc lưỡi.
“Ngươi bị đá một cái thử xem?”, không ít người liếc sang đệ tử này.
Đạo lý thì không sai nhưng thử “cậu nhỏ” bị đá xem, còn khó chịu hơn bị đánh bằng đại chiêu nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, như loại yếu đuối giống Cơ Ngân kia cũng không thể đánh ra uy lực cỡ này. Kiểu đánh cận chiến biến hóa kỳ lạ kia, dù người nào đánh với hắn, không ai cảm thấy dễ chịu cả.
Đối với điều này, những kẻ từng đánh với Cơ Ngân đều hiểu khá rõ.
Sự thật đúng là như vậy, ví như Ngô Khởi, Ngao Diệt, như Sở Vô Sương đó, khi họ thấy bí pháp này thì đều cảm giác bị ám ảnh, một khi tên kia áp sát thì sẽ đánh liền tù tì, đánh đến vô tận.
A...
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Tinh Hồn gào lên một tiếng.
Âm thanh còn chưa dứt thì một tầng hào quang với hắn ta làm trung điểm phóng mạnh ra, nhìn hình dáng thì có chút giống thiên cang hộ thể nhưng vẫn có điểm khác, thiên cang hộ thể dùng cương khí để rèn luyện thành, còn hào quang này lại là sức mạnh huyết thống ngưng tụ thành.
Phụt!
Triệu Bân vội vàng không kịp đề phòng nên bị hất ngã.
Thế công của Đấu Chiến Thánh Pháp đến bây giờ mới tạm ngừng, ngừng một chút.
“Cơ Ngân, hôm nay không đánh ngươi tàn phế thì không xong đâu!”
Tinh Hồn nổi đóa, tròng mắt màu vàng như nắng chói chang, mái tóc vốn mang màu trắng biến thành màu vàng, hắn ta đã dừng cấm pháp nào đó để gia tăng chiến lực. Nơi ấn đường còn hiện lên một ký hiệu cổ, đó là biểu tượng của thể Thiên Diệt.
Khí huyết hắn ta càng thêm cuồng loạn.
Cơ thể bé nhỏ càng thêm nặng nề, nghiền nát làm đài chiến đấu vỡ vụn.
”Bớt dọa dẫm nhau đi!”
Triệu Bân lại chẳng nao núng, đột ngột mở ra ma đạo Kỳ Lân.
Nhưng xét về khí thế, hắn còn kém hơn Tinh Hồn, dù sao cũng không dùng đến chân nguyên.
Bùm! Ầm!
Đại chiến lại tiếp diễn, chỉ khác là càng thêm huyết tinh.
Triệu Bân đổ máu rất nhiều, vì bên trong huyết mạch Thiên Diệt có chứa một sức mạnh thần bí. Vết thương do nó tạo ra, ngay cả năng lực tái sinh cũng khó có thể khép lại. Một khi nó xâm nhập vào khí lực thì sẽ ăn mòn căn cơ, ngoài ra còn có Thiên Nhãn màu vàng của Tinh Hồn cũng không thể nhìn thẳng.
“Tiếp tục đánh nữa, không quỳ sấp mới lạ đó!”
Lâm Tà lôi hồ lô rượu ra, Triệu Bân bị đánh quá thảm.
“Trong dự đoán!”
Lăng Phi vuốt cằm, tỏ vẻ thâm trầm.
Lời này đúng như suy nghĩ của mọi người.
Nói thật thì so với trận đấu này, họ càng tò mò về Thiên Vũ... Đánh bại Tinh Hồn như thế nào. Trong đám đệ tử cũ, ai cũng có may mắn xem trận chiến ấy rồi, có thể đánh bại Tinh Hồn trong Bát Cấm, trừ Long Phi, trong đám cùng thế hệ không có mấy ai đâu.
“Cực pháp: Hạo Thiên Tinh Thần”.
Tinh Hồn lại hét một tiếng, hắn ta lại dùng một bí thuật đáng sợ.
Hắn ta vừa dứt lời, vòm trời rung lên, thời gian vốn là ban ngày nhưng bầu trời bỗng đen kịt, một ngôi sao màu vàng xuất hiện, lấp lóe ánh sáng chói mắt trong tinh không vô ngần, mênh mông mà thâm thúy. Đừng nói người khác, chính Sở Vô Sương cũng cảm thấy hoảng hốt.
“Cách này vô dụng với ta”.
Triệu Bân quát lạnh một tiếng, thuận tay kéo cung Bá Vương ra.
Thiên lôi xé rách, hắn giương cánh cung như trăng rằm, mũi tên nghịch thiên mà đi, một viên ngôi sao bị bắn vỡ. Chưa hết, khi hàng này giương cung thì sẽ liên tục không dứt, mũi tên nối tiếp nhau, lần lượt bắn ra làm nổ tung những ngôi sao.
Phụt! Vụt!
Trên người hắn cũng tỏa ra hào quang màu máu sáng chói.
Bí pháp Hạo Thiên Tinh Thần vẫn khá lợi hại, từng tia ánh sao chém giết tới thân thể và linh hồn tới mức máu chảy đầm đìa. Cũng là sức mạnh huyết mạch nhưng năng lực tái sinh khó có thể giúp Triệu Bân phục hồi như cũ.
“