Cô ta mắng cho một trận, đến mức các gia tộc lớn đều phải cụp đuôi bỏ về.
Đương nhiên là có người không phục nhưng thế thì có thể làm được gì chứ? Có thể cướp người từ phủ Linh Lung sao? Đừng nói đến bọn họ, dù là lão tổ hay nguyên soái của các nhà đích thân đến thì cũng không dám làm như thế, không phải vì họ sợ Linh Lung mà là vì sợ Đại Hạ Hồng Uyên, dám ức hiếp đồ đệ của ông ta thì chắc là muốn tìm cảm giác kích thích rồi.
Đến nửa đêm, Triệu Bân mới mở mắt ra, một tia sáng đáng sợ phóng ra.
Cảm giác đầu tiên sau khi độ kiếp đó là “sướng”.
Cảm giác đó giống như nhiều năm không tắm gội mà bỗng nhiên được một chậu nước sạch gột rửa hết tất cả những dơ bẩn trên người. Thiên kiếp cũng tương tự như chậu nước sạch đó, gân cốt, xương thịt của Triệu Bân đều được rèn giũa, võ hồn được tôi luyện, cảm giác như được lột xác, dường như mỗi một giọt máu đều có chứa sức mạnh, độ kiếp và chưa độ kiếp thật sự không cùng một đẳng cấp, nhờ có thiên kiếp mà hắn đã có được cơ duyên lột xác.
“Đi đâu để bị sét đánh thêm lần nữa đây?”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Nguyệt Thần nghe thấy câu nói đó, cô ta cũng cảm giác vui mừng.
Nhìn xem, đấy mới là giác ngộ mà một thanh niên tốt nên có.
Triệu Bân vẫn chưa đứng dậy mà ở đó quan sát bên trong cơ thể.
Cơ thể đã thay mới rồi.
Thiên lôi của hắn cũng đã được thay đổi, thiên uy đã mạnh mẽ hơn. Nếu như trải qua thêm mấy trận thiên kiếp nữa, lại thêm mấy trận mưa dông hay dung hợp thêm lôi điện nữa thì không chừng thiên lôi còn có thể tăng cấp.
Dời mắt đi, hắn mới nhìn linh trì.
Hắn quan sát qua loa rồi rút hồ lô nhỏ tím vàng ra.
“Bệnh nghề nghiệp của ngươi vẫn không sao chữa được!”
Triệu Bân vẫn chưa rút nút hồ lô ra thì đã có giọng nói ung dung vang lên.
Linh Lung đã đến, xuất hiện dưới ánh trăng, đến nhẹ nhàng, không có tiếng động, xuất hiện như một bóng ma. Cô ta đã lập cấm chế bên hồ từ sớm, để đề phòng Cơ đại công tử này đây.
Cô ta thật sự rất giỏi trong việc đoán trước.
Chỉ cần đến chậm thêm ba, bốn nhịp thở nữa thôi thì linh trì này của cô ta cũng không còn nữa rồi.
Triệu Bân cười hehe, vội cất đồ vào lại.
Ăn cắp bị bắt tại trận, thật sự rất ngại đó!
“Ngươi nghĩ sao về thiên kiếp ba ngày trước?”, Linh Lung cầm một vò rượu.
“Đệ tử tưởng ai đó thề độc nhiều quá nên mới bị sét đánh chứ!”, Triệu Bân nói với vẻ chân thành, chủ yếu là thái độ lúc nói rất nghiêm túc.
“Nếu ngươi còn nói chuyện kiểu đó thì sẽ bị ăn đập đấy!”, Linh Lung uống một ngụm rượu.
“Thôi được, đấy là kiếp của đệ tử!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
“Ở đỉnh Tử Trúc, phải chăng ngươi cũng thường hay lừa Vân Yên như thế?”, Linh Lung liếc Triệu Bân một cái, cảnh giới Huyền Dương tầng hai thì lấy đâu ra thiên kiếp? Ngươi tưởng bà mới ra đời hay sao?
Có điều, tên này đúng là có chút tiến bộ.
Ít ra thì lần này không vẽ chuyện với cô ta.
“Sư tổ nghỉ ngơi sớm đi ạ!”
Triệu Bân nói xong thì quay đầu bỏ đi, hiếm khi hắn mới nói lời thật lòng, vậy mà Linh Lung lại không tin.