Đã nói mà, đối với người khác thì hắn chính là bảo bối, nỡ lòng nào mà giết được chứ.
Ngân Sơn lão quỷ cười nham hiểm, thu tay lại và nói: “Nói ra bí mật thì ta sẽ tha cho ngươi được sống”.
“Ông là tiền bối cảnh giới Chuẩn Thiên, không được nuốt lời đâu đấy!”, Triệu Bân nói.
“Được!”, Ngân Sơn lão quỷ nhích nhẹ khóe miệng.
Miệng thì nói được nhưng đến khi vét hết được mọi bí mật rồi, lão ta chịu thả Cơ Ngân mới là chuyện lạ.
Về điểm này thì Triệu Bân hiểu rất rõ, hắn cũng không hi vọng lão quỷ này có thể tha cho mình, hắn làm tất cả cũng chỉ là để chuẩn bị có màn kịch phía sau thôi. Phải diễn thật một chút, nếu không thì sao có thể lừa được cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Võ hồn và đan hải của ta luyện được ở núi Bất Tử”.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt rất chân thành, không chạy được nhưng buông lời dụ dỗ thì vẫn có thể được. Bên trong thành Thiên Thu còn có phân thân của hắn, chỉ cần đến núi Bất Tử thì có thể triệu hồi ngược bản gốc, còn về phần Ngân Sơn lão quỷ, nếu như đã vào núi Bất Tử thì đừng mong ra khỏi đó, cao thủ của nhà họ Ma ập ra thì có thể đánh cho lão ta thành tro bụi.
“Núi Bất Tử hả?”, Ngân Sơn lão quỷ hơi chau mày.
“Tận sâu trong núi Bất Tử, có một địa cung rất rộng lớn, bên trong địa cung có một đầm tiên, ta đã ngâm mình trong hồ tiên đó nên mới có thay đổi bất thường, lơ mơ có được võ hồn và đan hải”, Triệu Bân tiếp tục nói, thời điểm bộc lộ khả năng diễn xuất đã đến, hắn diễn rất thật, không ngừng bịa chuyện nhưng không hề đỏ mặt.
“Hồ tiên?”
Ngân Sơn lão quỷ nghe xong hai chữ đó thì mắt chợt sáng lên, gắn chữ “tiên” vào thì phải biết quý đến chừng nào, lẽ nào trong địa cung đó có giấu truyền nhân của nhà tiên?
“Chiếc nhẫn này của ta, thuật thuấn thân, khả năng tái sinh, bí quyết Thiên Võ… Tất cả đều có được từ địa cung đó”. Triệu Bân tiếp tục nói, mấy giây sau lại bổ sung thêm: “Chuyện này chỉ có mình ta biết”.
“Tưởng ta là đứa trẻ lên ba thật sao?”, Ngân Sơn lão quỷ cười lạnh lùng.
“Cái mạng nhỏ này của ta đã nằm trong tay của tiền bối rồi, ta lừa ông có lợi ích gì chứ?”, Triệu Bân bĩu môi.
“Nếu vậy thì dắt ta đi xem thử”. Ngân Sơn lão quỷ cười nham hiểm.
Lão ta vừa dứt lời thì một con báo đen biết bay từ phía xa, trên trời cao bay xuống.
Ngân Sơn lão quỷ kéo Triệu Bân bằng một tay, nhảy lên lưng báo đen, hướng về núi Bất Tử. Lòng tham đã khiến lão ta mất đi sự sáng suốt nên có, thật sự đã tin những lời bịa đặt của Triệu Bân, thật sự đã đến núi Bất Tử xem thử liệu có đồ của thần tiên truyền lại không, nếu như có thật thì phát tài rồi. Nếu như có được tuyệt kỹ của tiên gia thì nói không chừng còn có thể đột phá lên được cấp Thiên Võ, vậy thì Ân Minh và Đại Tế Ti có là cái gì đâu!
Con người ấy mà, một khi ra sức tưởng tượng thì không gì có thể ngăn nỗi.
Giống như lão ta, nghiễm nhiên bỏ qua một số nhân tố không chắc chắn, đầu óc chỉ toàn là những thứ nhà tiên để lại, chủ yếu là bí mật mà Triệu Bân tiết lộ thật sự quá hấp dẫn, đan hải, võ hồn, khả năng tái sinh, Thiên Nhãn, thuấn thân, hồ tiên, cơ duyên tăng cấp… Bất cứ thứ gì cũng có thể làm lão ta phát cuồng.
“Tiền bối, ông không được nuốt lời đâu đấy”, Triệu Bân nhỏ tiếng nói.
“Được”, Ngân Sơn lão quỷ cười với vẻ đầy nham hiểm.
Gầm!
Con báo bay rống lên, bay thẳng một đường trên bầu trời.
Ngân Sơn lão quỷ ngồi xếp bằng, khí định thần nhàn, thỉnh thoảng lão ta lại mở mắt ra liếc nhìn bản đồ, luôn cảm thấy quá chậm, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tới nơi! Nguyên nhân chính là bởi vì lão ta không kìm được kích động, rất nóng lòng muốn được nhìn thấy truyền thừa của Tiên gia.