“Chuyện gì vậy, sao hoàng cung lại náo động thế?”
“Nghe nói có kẻ đột nhập vào hoàng cung, sức chiến đấu cũng rất khá”.
“Ai vậy nhỉ, gan to thế!”
Hoàng cung không ngớt tiếng nổ, bên ngoài cung, đám đông tụ tập bàn tán sôi nổi, xì xào cảm thán, không ít người cũng nghi hoặc và chấn động. Bao nhiêu năm rồi, lần đầu thấy có người dám tới hoàng cung gây chuyện.
“Đóng cửa thành!”
Không biết mệnh lệnh từ ai, tiếng hô hào vang vọng khắp đế đô Đại Nguyên.
Cả một thành trì to lớn lập tức đóng chặt cửa thành, không một ai được phép ra vào.
Sau đó là từng đội vệ binh đeo đao mang kiếm đứng đầy trên tường thành, đừng nói là con người, tới cả một con ruồi cũng không lọt.
Đùng!
Cùng với một tiếng nổ, tẩm cung hoàng đế ầm ầm đổ sập.
Trong lúc đất đá tung bay, Triệu Bân thoát ra ngoài như một con giao long, toàn thân bê bết máu. Bao nhiêu lão già không có liêm sỉ bao vây một mình hắn, không bị thương mới là lạ. Trước giờ hai đánh một chẳng chột cũng què, quả nhiên không hề sai, khi số lượng cường giả đạt tới mức độ nhất định thì cũng đau nhức lắm đấy.
“Giết!”
“Đi đâu hả!”
“Ngăn hắn lại!”
Tiếng hô hào không ngớt làm trời xanh chấn động.
Triệu công tử trốn đi, kẻ truy sát sau lưng đen ngòm, ai nấy mặt mày dữ dằn như ác quỷ, sát khí bốc lên tận trời. Triệu Bân ở phía trước vừa chạy vừa nấp, đám đông thì vừa đuổi vừa đánh.
Một hồi quậy phá khiến hoàng cung chịu trận.
Từ trên trời nhìn xuống, từng tòa cung điện nối tiếp nhau nổ tung rồi đổ sập, phàm là nơi Triệu Bân đi qua đều biến thành một đống hoang tàn, không biết bao nhiêu người bị chôn vùi, cũng không biết bao nhiêu người bị vạ lây.
“Giết!”
“Giết cho ta!”
Đôi mắt của hoàng đế Đại Nguyên càng thêm đỏ.
Bị một người gây rối khiến hoàng cung hỗn loạn, đúng là quá sỉ nhục.
Từ khi vương triều Đại Nguyên lập quốc tới nay, chưa từng mất mặt như thế bao giờ.
“Có giỏi thì đánh riêng từng thằng!”
Triệu Bân quát ầm lên, phong thái rơi rụng đầy đất.
Hắn không mắng còn đỡ, hắn mắng chửi như thế, cả đống người tìm hắn để “đánh riêng”, nhưng đặt vào một chỗ lại biến thành đánh hội đồng.
Tạm thời né đi thôi.
Triệu Bân không đối đầu trực diện, vừa đánh vừa lùi vừa trốn.
Trốn mãi trốn mãi, hắn trốn tới điện Kim Loan, ừm, cũng chính là nơi hoàng đế và quần thần tảo triều.