Tử Linh chắp tay đưa tiễn, không rời đi theo, bà ta là người giữ mộ, cho dù trong phần mộ đã không còn quan tài của vua Âm Nguyệt, nhưng bà ta vẫn sẽ canh giữ nơi đây, vì nơi đây là nơi đặt linh vị của vua. Đây là nhiệm vụ của bọn họ trong đời này, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không người giữ mộ sẽ không rời đi.
"Haiz, một nha đầu xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc".
Nguyệt Thần thở dài, cô ta đang muốn tìm một nàng dâu cho đồ nhi.
Đáng tiếc là cái tên này lại chẳng hiểu biết gì cả!
"Tú Nhi, thần linh các cô cũng thoáng như vậy sao?"
"Như vầy đi, ngươi tìm về đây một nàng dâu, ta liền truyền cho ngươi thêm một bộ bí pháp".
"Theo đuổi cô chẳng phải là trực tiếp hơn sao?"
“Chậc chậc chậc!”, nghe Triệu Bân nói lời này, Tú Nhi cảm thấy rất buồn cười, tên nhóc này tu vi không được bao nhiêu, thế mà dã tâm cũng lớn lắm, đã dám mơ tưởng đến thần rồi.
Sau khi rời khỏi cổ mộ, Triệu Bân liền sử dụng bùa tốc hành.
Không thể không nói, tốc độ bỏ chạy của hắn đúng là vô cùng nhanh chóng.
Vừa lúc đó, Tử Linh cũng bước ra ngoài.
Thấy Triệu Bân như vậy, đôi lông mày xinh đẹp của bà ta không khỏi nhíu lại, cảm giác bóng lưng của người này có chút quen mắt. Đại Hạ Hồng Uyên kia không phải biết bay hay sao? Sao lại chạy trên mặt đất như thế? Còn có động tác kia nữa, hoàn toàn không giống phong thái của một vị tiền bối, giống y như vừa làm chuyện trái với lương tâm cho nên phải bỏ chạy vậy.
Cực kỳ kỳ quái.
Không biết nếu để cho Tử Linh biết được Đại Hạ Hồng Uyên kia chính là Triệu Bân thì sẽ có cảm tưởng như thế nào, nhất định Tử Linh sẽ đuổi theo, đuổi tới rồi thì nhất định sẽ đánh chết hắn. Giả trang làm lão tiền bối sai bảo ta thì cũng thôi đi, lại còn dám trêu ghẹo ta, không đánh chết ngươi không được.
Triệu Bân ba chân bốn cẳng chạy thẳng một đường.
Tới một góc rừng sâu núi thẳm, hắn mới thông linh gọi Đại Bằng.
Quác! Quác!
Đại Bằng vui lắm, kêu lên quác quác mừng rỡ, bộ lông của nó so với trước kia đã mượt hơn rất nhiều.
"Nó đang lột xác".
Triệu Bân có thể nhìn ra được điều này, bởi vì hắn đã lột xác võ hồn, không chỉ Nguyệt Thần được lợi, mà thông linh thú của hắn cũng được lợi như vậy.
"Pháp môn này ngươi phải nhớ kỹ, chuẩn bị cho quá trình đúc lại cánh tay".
Nguyệt Thần buồn chán, muốn tìm ít chuyện để làm, lại phất tay biến ra một luồng sáng, từng hàng chữ vàng tuôn ra, khí thế khoáng đạt, tự mang uy lực áp chế.
"Kỳ Lân quyết".
Triệu Bân chậm rãi ngồi xuống, chăm chú nhìn lên.
Hắn càng nhìn thì hai mắt lại càng sáng ngời, đây hẳn là vô thượng bí pháp của thánh thú kỳ lân, chính xác hơn mà nói, đây có thể là truyền thừa của kỳ lân nhất mạch, mà cũng có thể là truyền thừa của một nhánh khác, không phải là thánh thú chân chính, nhưng có thể dùng kỳ lân pháp để diễn hóa thần thông.
Hắn nhìn không sai, đúng là như vậy.
Pháp môn này không phải do Nguyệt Thần khai sáng, nhưng cô ta biết pháp môn này, có một chủng tộc mà từ nhỏ sẽ tự chặt đứt một cánh tay, sau đó lại lấy kỳ lân pháp tái tạo lại một cánh tay khác, bởi vì cánh tay được tạo ra bởi kỳ lân pháp vô cùng mạnh mẽ, không phải là thứ mà cánh tay bình thường có thể so sánh được.
Nguyệt Thần từng rất thán phục chuyện đó.
Đúng là rất đáng để thán phục! Người sáng lập ra pháp môn này thật đúng là quỷ tài, từ nhỏ đã tự chặt một cánh tay, người bình thường chắc chắn không thể nào làm được, nhưng vừa hay Triệu Bân cũng đã bị mất một cánh tay, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, cho nên pháp môn này thích hợp với hắn nhất.
“Tú Nhi, hình như còn cần đến máu kỳ lân”, Triệu Bân nói.