Triệu Bân nhướng mày, bất giác nhìn xuống ngọn núi.
Tuy nhiên ở đây có quá nhiều đỉnh núi, hơn nữa rừng cây cũng hết sức um tùm, cho dù hắn có Thiên Nhãn thì cũng khó tìm ra được huyền cơ.
“Chuyên đào mộ”, Nguyệt Thần chỉ nói hai chữ này.
Lời này vừa nói ra thì hai mắt của Triệu Bân đã sáng lên.
Chuyên đào mộ thì chỉ có tộc xác chết mà thôi, người tộc này chuyên làm chuyện tổn hại âm đức. Đã là người của tộc xác chết thì chắc chắn là "bạn cũ" của hắn rồi, bởi vì trong chuyện đuổi giết người của Triệu gia bọn chúng cũng có phần.
"Chờ đó cho ta".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, đợi ta cứu người xong thì sẽ khiến cho các ngươi nổ tan tành.
Triệu Bân thầm mắng trong lòng, Đại Bằng đã chở hắn bay ngang qua, chuyện quan trọng nhất lúc này là cứu người, hắn sẽ quay lại giải quyết tộc xác chết sau.
"Tú Nhi, cô nhìn kỹ một chút cho ta".
Triệu Bân vừa quan sát vừa nói, ý tứ trong lời nói của hắn hết sức hiển nhiên: hãy cho hắn biết nơi nào có "bạn cũ" của hắn, ví dụ như người của tộc xác chết, người của Huyết Y Môn, người của Ma quật,... chờ hắn ta quay lại thì nhất định sẽ giải quyết từng kẻ một.
"Ừm".
Nguyệt Thần lười biếng đáp một chữ, đối với việc này cô ta cũng có chút để bụng.
Chủ yếu là bởi vì Triệu Bân bị đuổi giết cả đêm cũng khiến cho cô ta cũng cảm thấy hết sức tức giận. Nếu như để cho người ngoài biết đồ nhi của cô ta bị người ta đuổi đánh tơi tả thì sau này cô ta còn mặt mũi gì nữa?
Nghĩ như vậy là đúng rồi.
Nếu như Triệu Bân biết được ý tứ của Nguyệt Thần thì hắn sẽ cảm động lắm, đây mới là chuyện mà một sư phụ nên làm chứ không phải là suốt ngày nghĩ cách hãm hại hay treo đồ nhi của mình lên đánh!
"Đã từng gặp bọn chúng chưa?"
Trên đường đi Triệu Bân gặp rất nhiều quân của trấn ma ti cùng hoàng ảnh vệ, bọn họ đều mang theo một vài bức họa để truy tìm đào phạm. Trên mỗi một bức họa có vẽ chân dung của một người Triệu gia, thậm chí bức họa vẽ chân dung của Triệu Bân còn trở nên rất nổi tiếng.
"Ta chưa từng gặp qua", từ đầu đến cuối Triệu Bân chỉ đáp lại đúng một câu này.
"Hửm? Cơ Ngân của Thiên Tông", trong số binh sĩ đang tìm kiếm có rất nhiều người nhận ra hắn trong nháy mắt.
Một khi đã nhận ra thì giọng điệu cũng khác hẳn, ai cũng tỏ ra nể mặt hắn mấy phần bởi vì chống lưng của Cơ Ngân thật sự rất đáng sợ. Nữ soái Xích Diễm đã đích thân đưa hắn vào Thiên Tông bằng cửa sau, quan hệ này đúng là rất không tầm thường.
Triệu Bân chỉ mỉm cười đi qua, không hề giảm tốc.
Quân hoàng ảnh vệ và trấn ma ti không quá nguy hiểm đối với hắn, bởi vì bọn họ không có pháp nhãn như Ngô Khởi.
"Có 'bạn cũ' trong khu rừng đó", Nguyệt Thần vươn vai nói.
“'Bạn cũ' nào?”, hai mắt Triệu Bân sáng lên, hắn lập tức cầm kính viễn vọng liếc về phía xa thì quả nhiên thấy có một khu rừng cây cối um tùm tươi tốt.
"Huyết Y Môn", Nguyệt Thần thản nhiên nói.
“Tốt lắm”, Triệu Bân cười lạnh, lại bắt được một đám nữa.
Vị trí này hắn cũng sẽ nhớ kỹ, sau khi xong việc hắn sẽ quay lại đây giải quyết một thể.
Sau đó trên đường đi hắn cũng không may mắn gặp thêm được "bạn cũ" nào nữa ngoài người của tộc xác chết và người của Huyết Y Môn, nhưng Triệu Bân không hề vội vàng, đợi sau khi hắn thu xếp xong chuyện của Ma gia và sử dụng mạng lưới tình báo của Ma gia thì hắn chắc chắn có thể bắt được từng kẻ một, không ai có thể thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Thần ta cũng rất mong chờ", Nguyệt Thần khẽ mở mắt ra nói.
Cô ta đã im lặng lâu lắm rồi, cảm thấy tâm tình hết sức khó chịu.
Điểm này cô ta rất giống với Triệu Bân, tâm tình của Triệu Bân cũng đang rất không tốt, muốn tìm người trút giận.
"Dừng".