Nhưng cũng chỉ có một thoáng đó mà thôi, rồi nhắm lại, cũng chỉ là một kẻ đủ tư cách làm đối thủ mà thôi.
Ưm…!
Nam đệ tử trên đài phát ra tiếng kêu rên không ngừng.
Hắn ta tấn công cực kỳ sắc bén, kiếm pháp cũng cực kỳ tuyệt diệu, nhưng khi nghe thấy Phật âm thì không thể kiểm soát được tinh thần, trường kiếm trong tay rơi xuống, cứ ôm đầu đau khổ la hét, chân nguyên hộ thể cũng vỡ tan, khí huyết và chân nguyên quay cuồng cũng dần khô cạn vì Phật âm, biến thành hư vô.
“Chú tịnh thế ghê thật”, Triệu Bân thản nhiên nói.
“Đánh với cô ta thì cứ nhận thua là được”, lão Trần Huyền rót một ngụm rượu.
Triệu Bân không hề trả lời, nhận thua là chuyện không thể, nếu đánh với Bát Nhã thật thì hắn tự nhận mình không thua, chú tịnh thế của Phật gia thật sự rất mạnh nhưng cũng phải xem là ai dùng, và cũng phải xem nó được dùng với ai, người khác e ngại nhưng hắn thì không, võ đạo tu thân và cũng tu tâm, chú tịnh thế không thể phá vỡ tinh thần hắn.
“Nhận thua, ta nhận thua”, cuối cùng nam đệ tử cũng từ bỏ việc chống cự.
Bát Nhã cười, tiện thể dừng chú tịnh thế, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát xuống đài.
“Quá mạnh”, nam đệ tử xoa mi tâm, bước chân lảo đảo, ánh mắt đầy kiêng dè, không phải hắn ta quá yếu mà là Bát Nhã quá đáng sợ, tấn công trong vô hình, đúng là rất khó đề phòng.
“Thua trong tay cô ta cũng không đến nỗi mất mặt”, Sư phụ hắn ta cười hiền.
“Sao lại không phải là đệ tử của ta nhỉ!”, lão Trần Huyền lại than thở.
Triệu Bân liếc mắt nhìn lão già kia, hôm đó ở khảo nghiệm Thiên Tông, ông ta cũng là một trong những người đá hắn như quả bóng, ta cũng là nhân tài đó được không! Sao lại khinh thường ta như thế, ta đánh đấm cũng được lắm mà.
“Hả?”, lão Trần Huyền hết sức kinh ngạc, nhìn về phía bên kia.
Không chỉ mình ông ta, ở đây có rất nhiều trưởng lão khác cũng nhìn sang hướng cửa ra vào quảng trường.
Lại có người tới, là một nữ tử trong bộ áo trắng thoát tục, ba ngàn tóc đen bay phấp phới, cả người rực rỡ ánh sáng, cứ như tiên nữ giáng trần, không dính chút khói lửa nhân gian.
Tính ra thì gương mặt đó quả là xinh đẹp tuyệt trần.
Sự xuất hiện của cô ta chẳng những khiến các đệ tử hai mắt sáng rỡ mà cả các nam trưởng lão cũng thế.
“Song Phượng Đào Hoa”, Triệu Bân híp mắt lại.
Tất cả mọi người đều ngắm nhìn người con gái đó, chỉ mình hắn nhìn quần áo cô ta mặc trên người, cứ như một bộ tiên y, điểm xuyến những đóa hoa đào đỏ rực, mỗi một đóa hoa đều trông như thật, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác cô ta đi đến bất cứ đâu đều có cánh hoa bay lất phất quanh người.
“Trưởng lão, đó là Đào Tiên Tử phải không”, Triệu Bân hỏi.
“Ồ, kiến thức cũng sâu rộng quá nhỉ!”, lão Trần Huyền liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân yên lặng, Đan Phượng Phù Dung, Song Phượng Đào Hoa, mẫu thân hắn chính là Đan Phượng Phù Dung, nổi tiếng cùng với Đào Tiên Tử, đều là thợ thêu của hoàng tộc, cách thêu của Đan Phượng cũng nổi tiếng khắp thiên hạ.
“Đẹp quá!”, hiện trường vang lên tiếng than thở.