Đất Phật có bốn Thiên Võ, hắn đã giết được ba rồi, chỉ còn lại Phật Thiên Võ thứ nhất thôi.
“Không chịu được nữa!”
Chưa tới nơi là tai đã nghe thấy tiếng gào thét.
Là tiểu vụ linh, nó như một tia sáng bay loạn khắp trời đất, nó phóng sương mù thì đứng đầu nhưng khả năng chiến đấu lại yếu đến đáng thương, dù liên thủ với Thương Khung nhưng cũng bị đập đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Nhắc đến Thương Khung, thảm khỏi phải nói rồi, máu me đầy người, không còn nhận ra hình người nữa.
Phật Thiên Võ thứ nhất cũng không tốt hơn là mấy, lão ta bị tiểu vụ linh và Thương Khung đánh tơi tả.
Phụt!
Máu phun ra, Thương Khung lại hộc máu.
Phật Thiên Võ thứ nhất vung tay, niệm lực cuồn cuộn bao phủ.
“Chậc… Cái tên đầu trọc này!”
Tiểu vụ linh lớn tiếng mắng rồi quay lại tấn công.
Chiến lực của nó khá thấp, chỉ đủ để gãi ngứa cảnh giới Thiên Võ, chiêu bài duy nhất là biển sương mù.
“Tiểu hữu, sát niệm quá nặng, khó thành chính quả lắm!”
Phật Thiên Võ thứ nhất lạnh lùng nói rồi nhẹ nhàng thoát khỏi biển sương mù kia.
Sau đó, tiểu vụ linh bị hất bay, suýt bị một chưởng đánh bại.
Ưm…
Thương Khung đang bị vây trong niệm lực như một con vịt cạn, không ngừng vung vẫy như đang đạp nước.
Ông ta không phải là Ma Quân, cũng không phải dạng yêu nghiệt như Triệu Bân, dùng tu vi Chuẩn Thiên để đánh với Thiên Võ, đạo hạnh ông ta còn kém lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ bị nhốt trong niệm lực khá lâu hoặc bị cưỡng chế độ hóa.
Trong thời khắc quan trọng, Triệu Bân đã chạy tới.
Hắn thật sự bá đạo, giẫm một giẫm là có thể phá tan biển niệm lực
Phật Thiên Võ số một hừm lên lạnh lùng, liên tục lùi về sau, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
“May mà có ngươi đến!”
Thương Khung ho ra máu, lảo đà lảo đảo.
Tiểu vụ linh cũng chạy lại, sà lên vai Triệu Bân, nhóc con bụ bẫm này cũng ôm ngực, ho ra máu, vừa ho vừa nói: “Ngươi phải ghi công lớn cho ta đấy!”
Triệu Bân không nói gì, lập tức tung ra một đấm với uy lực bá đạo, tấn công Phật Thiên Võ thứ nhất.
Mặt Phật Thiên Võ biến sắc, uy lực của đấm này mạnh đến mức làm tim lão ta phải run lên.
Không thể chần chờ, lão ta đứng vững, chắp tay trước ngực, biến ra một cái chuông lớn màu vàng, đánh úp về phía đối thủ. Đó là bí pháp phòng ngự của Phật gia, trên chuông khắc đầy Phật văn, còn có cả kinh Phật bay quanh.
Đáng tiếc, nó chưa là gì cả!
Một quyền màu vàng của Triệu Bân đã đánh tới, đấm thủng chuông lớn.
Phụt!
Phật Thiên Võ thứ nhất lập tức hộc máu, bay lộn nhào ra xa như một bao cát.