Trong lúc nói chuyện thì Sở Vô Sương đã đến, chẳng ngó ngàng đến ai, chỉ liếc sang Triệu Bân, hai mắt còn bốc hỏa, hai má ửng hồng, nhớ mang máng chuyện đêm đó suýt chút nữa đã bị tên này làm gì đấy rồi.
“Bình thường, bình thường thôi!”, mặt Triệu Bân cũng rất đen.
Xem đi! Người nào đó không nói cho rõ nên không thành hiểu lầm mới là lạ, đến nay vẫn còn tưởng Sở Vô Sương đánh hắn là vì tỷ thí tân tông, không hề biết rằng trong một đêm nào đó, có cảnh tượng nóng bỏng hơn nhiều.
Chẳng qua, là hắn không biết mà thôi.
“Mau mau mau”.
“Còn chưa bắt đầu nữa mà? Gấp gáp làm gì thế”.
“Thiên linh linh địa linh linh, mong là ta có thể vượt qua”.
Nhiều đệ tử hơn xuất hiện, những bộ đạo bào mới tinh, dưới thang trời là bóng người đen nghìn nghịt, các đệ tử mới còn đỡ, nhóm đệ tử lâu năm nhìn lên thang trời với ánh mắt như gặp phải đại địch, trong đó có rất nhiều người từng bước lên thang trời một lần đều trở nên kì dị đến lạ, rất khó vượt qua.
“Đúng là một sự kiện lớn!”
Các đệ tử đã đến thì sao có thể thiếu đi các trưởng lão được.
Từ rất xa đã trông thấy lão Trần Huyền cùng với Chư Cát Huyền Đạo, rõ là hai con người hồ bằng cẩu hữu, ngoài hai người họ ra thì còn có Đan Huyền, lão đạo Âu Dương, Ngô Huyền Thông, Kim Huyền Chung, Vân Yên, Lạc Hà, Ngọc Cẩn này nọ cũng đến, đó là quy tắc lâu đời của Thiên Tông, các đệ tử sắp bước lên thang trời, sao mà không đến được.
“Yên tĩnh”.
Bạch Huyền Thạch xuất hiện, đứng trên bậc thứ chín mươi chín của thang trời.
Các đệ tử đều tôn kính lão ta, đó chính là người quản lý cấp cao trong số những quản lý cấp cao của Thiên Tông.
Đáng Tiếc, lão ta lại là nội gián của vương triều Đại Nguyên.
Chuyện này, Thiên Tông không biết, nhưng Ma gia lại biết.
Tất nhiên, Triệu Bân cũng biết, còn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, ai mà ngờ được một trưởng lão như thế lại là gian tế của Đại Nguyên, mạng lưới tình báo của Đại Hạ bị hủy chắc hẳn không thể thiếu đi công lao của lão ta.
“Thời hạn là ba canh giờ, bắt đầu”.
Bạch Huyền Thạch không nói những lời vô nghĩa, giọng nói cao vút, vang vọng cả bầu trời.
“Đừng làm mất mặt sư phụ”.
“Cẩn thận tầng thứ năm mươi sáu, trên đó có ảo cảnh”.
“Tầng thứ sáu mươi mốt thì hãy nghỉ ngơi một chút”.
Bạch Huyền Thạch dứt lời thì chợt nghe các trưởng lão ồn ào nói, tất cả đều đang dặn dò đồ đệ của mình, thang trời này là thứ họ từng trải qua nên tất nhiên sẽ biết bên trong có gì, đừng thấy nó sáng bóng hoa lệ là thế, thật ra… Cạm bẫy khắp nơi.
Bịch!
Trong tiếng xì xào bàn tán, một tiếng vang đã cất lên.
Đó là Sở Vô Sương, người đầu tiên bước lên thang trời, đáp xuống đất tạo thành âm thanh vang vọng.
Tư chất Sở Vô Sương cực kỳ khủng bố, bước chân không hề có chút áp lực nào, một hơi đi đến chín mươi chín bậc, đúng là để một yêu nghiệt như cô ta đi thì thang trời trở nên quá đơn giản, không có người nào bất ngờ, đó là điều ai cũng đoán được, nếu cô ta đi cũng khó thì người khác sẽ thế nào.
“Cái tên này, ngươi lên đi chứ!”
Tô Vũ giơ chân đạp Triệu Bân lên, hạng hai của tỷ thí tân tông đã đi xong rồi, hạng nhất như hắn còn đứng đây làm trò mèo gì, nói thẳng ra, Cơ Ngân không đi, bọn họ cũng không dám mặt dày bước lên.
Bịch!
Bước chân của Triệu Bân đặt lên đó, cũng tạo thành tiếng vang.
“Thang trời kỳ quái thật”.
Triệu Bân thì thào, rõ ràng chẳng khác gì thang trời bình thường, nhưng lại tạo thành thứ áp lực đáng sợ, cũng không biết là loại cấm chú gì, mang theo uy áp, dù tư chất của hắn rất mạnh nhưng cũng không dám khinh thường.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó là những âm thanh như thế.
Đúng như lời các trưởng lão nói, tầng sau mang theo áp lực mạnh hơn tầng trước, mỗi một tầng đều có cấm chú khác nhau, Triệu Bân có thể cảm nhận rất rõ, hệt như ảo cảnh, cực kỳ huyền ảo, có thể làm loạn tinh thần.
“Nhìn cái gì, lên”.
Sau Triệu Bân, các đệ tử cũng bắt đầu bước lên thang trời, đông nghìn nghịt.
Tiếng bịch bịch cứ vang lên không dứt.
Không phải ai cũng yêu nghiệt như Sở Vô Sương và Triệu Bân, mạnh như Mặc Đao, Hàn Tuyết, càng đi lên cao càng thấy áp lực, bước chân trở nên nặng nề, khiến thang trời rung lên.
“Mẹ nó chứ”.
Đến hơn ba mươi tầng thì Lăng Phi bắt đầu nhe răng trợn mắt.
Mạnh, áp lực trở nên khá mạnh, khiến Lăng Phi không thể thở nổi.
Người như Lăng Phi thì bốc bừa một người là có, chân truyền đâu có dễ dàng như thế, nội môn Thiên Tông cũng không có dễ vào như vậy, những kẻ chẳng có gì đặc biệt thì thật sự không thể đi đến bậc cuối cùng.
“Cố lên”, Man Đằng đi ngang qua còn ngồi xuống vỗ vỗ Lăng Phi.
“Dù có bò cũng phải bò lên trên”, Lăng Phi khoát tay áo, gào lên thật to.
Đi, nói đi là đi, mọi người cùng đứng lên đi, chỉ có mình Lăng Phi nằm úp sấp.
Hả?
Đến tầng thứ chín mươi tám thì Triệu Bân chợt ngạc nhiên, chân bước lên cũng rụt lại bởi vì hắn cảm nhận được một dao động kỳ lạ từ bậc thang này.
Nói chính xác hơn là mầm tạo hóa đang dao động.
Hắn cúi xuống nhìn theo bản năng, còn mở thiên nhãn.
Nhưng nhìn xong thì thấy chẳng có gì đặc biệt, Thiên Nhãn của hắn cũng không thể nhìn được, nhưng chỉ có một tầng thang trời này là mầm tạo hóa run lên rất mạnh, trong một khoảnh khắc, nó còn suýt lao ra ngoài.
“Cái gì thế”.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân cứ đứng yên đó không nhúc nhích.
Người ngoài nhìn vào lại bất giác nghĩ rằng hắn không thể đi qua bậc thang cuối cùng, nhưng hắn lại là Cơ Ngân đấy! Hạng nhất tỷ thí tân tông đấy, cả Sở Vô Sương cũng thoải mái bước qua, làm gì có chuyện hắn không đi được?