"Mạnh như vậy sao?"
Lão già áo vàng còn chưa ra tay đã nhíu mày thật chặt.
Sững sờ nhất vẫn là lão già áo bạc, vừa ra một chiêu đã để lộ sơ hở rồi bị đá trúng một cước hết sức khó chịu, rõ ràng đối phương chỉ là một tiểu võ tu cảnh giới Địa Tạng nhưng không ngờ lại có chiến lực bá đạo đến như thế, chỉ một cước mà có thể phá nát được chân nguyên hộ thể của lão ta.
"Hóa ra là lão".
Triệu Bân hơi híp mắt, nhìn chằm chằm lão già áo bào bạc.
Lúc trước tại hội đấu giá của thành Liệt Hỏa có thế lực đã bỏ ra ba ngàn vạn lượng đối chọi với Huyết Y Môn cùng Thi tộc để giành lấy hộp sắt, hôm đó hắn không biết là người của thế lực nào, bây giờ đối phương hiển lộ khí tức hắn mới mơ hồ nhận ra người này hóa ra là người của tộc Hỏa Long.
Nói cách khác, cái hộp sắt kia bây giờ đang ở trong tộc Hỏa Long.
"Chết đi!"
Lão già áo vàng hừ lạnh một tiếng, từ trên trời giáng xuống một chưởng.
Lão già này cũng không hề yếu, lão ta là cường giả Chuẩn Thiên đỉnh phong, chưởng uy bá đạo như núi cao trấn áp.
Đáng tiếc người mà lão ta đang chống lại chính là Triệu Bân, chưởng uy bá đạo đã nhanh chóng bị Triệu Bân dùng một quyền oanh diệt.
Cấm!
Lão già áo bạc quát lớn, thi triển bí thuật diễn hóa ra một lò luyện đan lớn.
Triệu Bân đang đứng ở vị trí không tốt cho nên đã bị lò luyện đan bao lại, ngọn lửa bên trong lò hết sức mãnh liệt, không phải là lửa thật mà là hình thái của bí thuật có thể luyện diệt khí huyết, mục đích cùa đối phương rất rõ ràng là đang muốn hỏa táng hắn.
Ầm!
Triệu Bân mạnh mẽ thi triển Thiên Cương hộ thể, phá được lò luyện đan.
Lão già áo bạc thấy thế, hai mắt híp lại. Mẹ nó, là bí pháp kim cang hộ thể mà! Rốt cuộc thằng nhóc này là ai, vì sao lại biết bí thuật này, người của thế gia Dương Thiên sao?
“Tiền bối, sao còn không tập trung!”
Triệu Bân lãnh đạm nói, hắn đã tới trước mặt đối phương.
Lão già áo bạc biến sắc, tốc độ của thằng nhóc này quá nhanh rồi!
Không cho nghĩ nhiều, ông ta đã phi thân độn ra sau.
Ngược lại, ông ta nhìn thoáng qua Triệu công tử, chỉ trong nháy mắt đó, ông ta đã trúng huyễn thuật, mà cũng chỉ trong giây phút ấy thôi cũng đã đủ cho Triệu Bân, một ngón tay của hắn đâm thủng đan điền của ông già kia, nó vỡ tan ngay tại chỗ.
A...
Lão già áo bạc kêu thảm thiết rồi ngã xuống.
Đan điền bị đập nát, chân nguyên tán loạn, tu vi cũng bị đánh tan.
Một ngón tay này đã biến ông ta thành kẻ tàn phế.
“Ngươi đáng chết!”