"Ngươi thật can đảm, còn dám dẫn quân vào đông hải", nhị thiên sư nở nụ cười gian ác nói.
"Kẻ nào dám hủy thi thể Vô Sương, nợ máu phải trả bằng máu", hai mắt Triệu Bân đã đỏ như máu.
"Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi", nhị thiên sư nhe hàm răng trắng nhởn ra cười nói: "Chính ta đã hủy thi thể, ngươi có thể làm gì được ta?"
Lão ta nói ra câu này rất hùng hồn.
Bởi vì nơi đây là đông hải, không còn là địa bàn của Đại Hạ.
Trong khi đó, vương triều Đại Nhật của lão ta đã kết liên minh với rất nhiều thế lực ở đông hải.
Chúng chỉ cần chống đỡ thêm một chút là được.
Lão ta rất tự tin về điểm này.
Kết giới của bọn chúng không phải là kết giới bình thường mà là kết giới cấp Tiên, còn có thể đối kháng với cả thiên lôi, hoàn toàn có thể chống đỡ được cho đến khi việc quân tới nơi.
Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, bên bị vây công sẽ trở thành cường giả Đại Hạ.
Nói không chừng bọn chúng còn có thể tiêu diệt toàn quân Đại Hạ.
Nguyệt Thần thấy vậy thì cũng phải thở dài.
Có một số kẻ thật sự tự tin thái quá.
Thiên lôi có thể không phá được kết giới này.
Nhưng nếu là thiên lôi của thiên kiếp thì khó nói lắm, chẳng những có thể phá được kết giới mà còn có thể khiến cho những kẻ bên trong kết giới bị thổi bay.
Tất nhiên Triệu Bân sẽ không lãng phí thiên kiếp ở đây.
Cho dù không phá kết giới thì hắn cũng có thể tiến vào.
Chỉ cần có thể vào được thì hắn liền thoải mái hành động, chỉ cần có thể tìm được đầu trận tuyến là có thể phá kết giới, cho dù là kết giới cấp Tiên thì cũng sẽ bị khoét ra.
Vẫn là Nguyệt Thần hiểu Triệu công tử nhất.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để hắn dùng tới thiên kiếp.
"Oanh tạc cho ta!"
Bạch Huyền lão đạo quát lớn một tiếng, đội hình xe nỏ đã sẵn sàng.
Theo mệnh lệnh của lão ta, hàng vạn mũi tên đã bắn ra giống như hàng vạn tia sáng xẹt qua vòm trời.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó lại là cảnh tượng chấn động.
Thế nhưng nỏ mạnh vẫn không thể nào phá vỡ được kết giới.