“Qua đây!”, Ma Quân mỉm cười dịu dàng.
Tinh Hồn nhìn trái ngó phải, xác định rằng Ma Quân đang gọi mình mới nhanh nhẹn chạy tới.
Ma Quân giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Hồn, không hề có vẻ uy nghiêm của bậc quân vương.
Tinh Hồn lại thấy hoảng hốt như sắp tè ra quần, không dám nhúc nhích.
Người đang xoa đầu cậu ta là Bất Diệt Ma Quân đó! Một kẻ tàn bạo chấn nhiếp thiên cổ, bây giờ cách cậu ta gần như thế khiến cậu ta cảm thấy không chân thực, thế nhưng vẫn xen lẫn cảm giác thân thiết không nói nên lời.
“Nó bị xóa mất trí nhớ rồi”, Thương Khung thở dài.
Tất nhiên Ma Quân nhìn ra được, đồng thời còn thấy rõ hơn Thương Khung nhiều.
“Ta… muốn đi tè”, Tinh Hồn bẽn lẽn cười.
“Đi đi!”, Ma Quân mỉm cười, dù sao thằng bé này không có trí nhớ, không cần dọa nó.
Đợi khi ông ta quay về trạng thái đỉnh cao sẽ giúp cậu ta tìm lại trí nhớ.
Tinh Hồn co giò chạy mất, khí thế của ba người này mạnh quá, không cuống lên mới lạ.
“Ký ức của ngài đã khôi phục rồi sao?”
Thương Khung vừa hỏi vừa chuẩn bị rượu ngon.
Ma Quân khẽ gật đầu, tiện tay nhận lấy bầu rượu mà Thương Khung đưa tới.
“Thế thì chúng ta phải đàm đạo rồi”.
Thương Khung tìm chỗ ngồi xuống, trong lòng có quá nhiều nghi vấn.
Ông ta vừa ngồi xuống, Triệu Bân đã lôi ra một khối tinh thạch ký ức, sau đó bóp vụn nó.
Một màn nước lập tức xuất hiện.
Trong hình ảnh là Ma Hậu không tỉnh táo ở hình thái của một quỷ hồn.
Hắn đến đây không phải để nói chuyện, vì tìm Ma Hậu quan trọng hơn, tìm thấy Ma Hậu sẽ có hy vọng tìm thấy đất Phật.
Ma Quân trông thấy mà sững sờ: “Nàng ta vẫn còn sống?”
Thương Khung ho khan một tiếng: “Đã qua nhiều ngày bặt vô âm tín”.
Soạt!
Ông ta vừa dứt lời, Ma Quân đã mất tăm mất tích.
Thương Khung day trán, còn chưa kịp trò chuyện gì mà người đã bốc hơi rồi.
Soạt!
Triệu Bân cũng đuổi theo ông ta, nhanh như cắt.
Ngượng ngùng thay, hắn không đuổi kịp, vừa ra khỏi rừng trúc đã không thấy Ma Quân đâu nữa.