Tên mập đen thui là người nhanh nhẹn nhất, quăng luôn bình rượu, chuyên tâm đỡ bùa chú.
“Đúng là trọc phú”.
Khô Sơn chậc lưỡi, người này cũng hứng được vài cái.
Thêm nữa, tên này bị khùng hả, nửa đêm chạy ra đây rắc bùa.
Là để thể hiện bản thân ư? Ừm… là để thể hiện đấy.
Xoạt!
Giữa không trung, Triệu Bân vung tay lột chiếc áo đen ra.
“Bất ngờ không, ngạc nhiên không”.
Tên này toét miệng cười, hai hàm răng đều tăm tắp trắng đến chói cả mắt.
Hắn đang vui lắm, nhưng những người có mặt ở đây đều sa sầm mặt mũi.
Mẹ kiếp, tên này rảnh quá vậy! Nửa đêm còn giở trò này.
“Nhìn đi! Ta đã bảo bóng lưng này rất quen mà”.
“Cái áo này thật sự phi phàm, ta nhìn vào cũng thấy choáng váng”.
“Diễn trò đỉnh ghê cơ”.
Đám đông ồn ào cảm thán, nếu chiếc áo này không được cởi ra, ai biết đấy là Triệu Bân chứ.
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, các vị ở đây… đều là rác rưởi”.
Triệu Bân mỉm cười bước từ trên không trung xuống, nhưng đột nhiên bật ra một câu.
Lời này vừa thốt ra, hắn đứng không vững luôn.
Không nói ra thì thôi, vừa nói thì tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.
Tất nhiên không phải Triệu Bân muốn nói.
Đây là nhát dao mà Nguyệt Thần bồi thêm.
Cảnh tượng này, thêm cả câu nói này, quả thực rất hợp hoàn cảnh.
“Mọi người cứ trò chuyện ha”.
Triệu Bân cười gượng, quay đầu chạy luôn.
“Chạy?”
Chư Cát Huyền Đạo mắng ầm lên, vung ra một chưởng.
Triệu Bân quỳ xuống ngay lập tức, một chữ “đại” to đùng dính trên nền đất, không đợi hắn đứng dậy, đám đông đã vây quanh hắn, có người siết chặt nắm đấm, có người xắn tay áo, biểu cảm vô cùng đồng nhất, ai cũng cười rất vui vẻ.
Á…!
Tiếng la thảm thiết của thiếu chủ Triệu gia cũng rất bá khí đấy.
“Khí thế này quả là hung hãn”.