Tất nhiên là có kẻ đã kích hoạt trận pháp.
Ân Trú là người duy nhất có khả năng này.
"Lão ta muốn đóng cửa đánh chó!", Triệu Bân ý vị thâm trường nói.
"Ân Trú", tà niệm Hồng Tước không kìm được sát khí, rút kiếm xông thẳng đến một phương.
Đêm.
Rừng rậm Huyết U.
Triệu Bân cùng ta niệm Hồng Tước lần lượt xông lên, đồng thời cũng không quên quan sát khắp nơi, bọn họ xác định Ân Trú đã tiến vào nhưng không có cách nào khóa được vị trí của đối phương. Dù vậy, nếu đối phương dám xuất hiện thì bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nói không chừng Ác vương cùng Huyết Tôn cũng đã đến.
Nói như vậy thì đêm nay rõ ràng là tử kiếp.
"Đã đến đây rồi, sao còn giấu đầu hở đuôi?"
Triệu Bân thản nhiên nói một câu, chắc chắc rằng Ân Trú có thể nghe thấy.
So với hắn thì tà niệm Hồng Tước còn thẳng thắn hơn, cô ta cầm kiếm trong tay chém ra liên tục, mỗi một tiếng gầm đều mang theo tất cả hận ý từ tận sâu trong linh hồn, thậm chí ngay cả Triệu Bân còn cảm thấy bị sát khí của cô ta gây áp lực.
Không có ai đáp lại.
Nhưng sương mù trong cấm địa càng lúc càng dày đặc.
Đi tới một nơi, ngay cả thiên nhãn của Triệu Bân cũng không thể nhìn thấy rõ con đường phía trước, chỉ biết đây là một sơn cốc, sâu bên trong vẫn có mây mù bao phủ và còn ẩn giấu một đôi mắt đang nhìn lén, ánh mắt đó khiến cho hai người tiến vào chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đừng hành động hấp tấp”, Triệu Bân cầm theo kiếm Long Uyên, đứng đối lưng với tà niệm Hồng Tước.
"Ân Trú, cút ra đây".
Hai mắt tà niệm Hồng Tước đỏ ngầu như máu, cô ta vẫn liên tục chém ra, muốn ép Ân Trú ra ngoài.
Cô ta có mắng cái gì cũng không quan trọng, bên trong sơn cốc có mây mù giăng lối, có lôi điện tung hoành, ngoài ra còn có kiếm khí bay lượn phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, uy lực tuyệt đối nghiền nát.
"Tru sát trận".
Triệu Bân nheo mắt lại, cố hết sức vũ động kiếm Long Uyên.
Tà niệm Hồng Tước cũng không nhàn rỗi, tốc độ nhanh như chớp, kiệt lực đón đỡ kiếm ý vô hình, tuy trước kia là kẻ thù nhưng bọn họ vẫn phối hợp rất ăn ý, tả xung hữu đột, phòng thủ kín kẽ không chút sơ hở.
"Dùng dao mổ trâu giết gà".
Tiếng cười âm hiểm vang lên, Ân Trú cuối cùng cũng đáp lại.
Lão ta vừa dứt lời thì toàn bộ sơn cốc đã ông ông chấn động, sau đó lại có lôi điện tụ tập từ trên trời đánh xuống.
"Coi chừng".
Thân pháp của Triệu Bân quỷ dị như một bóng ma, vung kiếm chặt đứt luồn lôi điện.
Đường kiếm của tà niềm Hồng Tước cũng đã chém đứt kiếm khí bổ về phía Triệu Bân.
"Để xem các ngươi giãy dụa được đến lúc nào".