Tiếng hét đầy tức giận vang lên như sấm, cao thủ Tử gia đánh tới, đáp đất tạo thành tiếng ầm vang, khiến ngọn núi rung động, cát đá bay tứ tung, cũng có một tầng khí lan ra, tu vi yếu đều bị hất ngã lăn.
Đột nhiên, tất cả cao thủ Tử gia đều sửng sốt khi nhìn thấy Triệu Bân.
Nữ tử? Chính xác là nữ, mặt mũi còn rất xinh đẹp.
“Này, Tử gia bọn ta có thù oán gì với ngươi?”
Sau vài giây, đại trưởng lão Tử gia mới hừ lạnh, nhìn thấu thuật biến thân của Triệu Bân, tiếc là nhãn giới lão ta quá yếu, hay là do Triệu Bân dán quá nhiều bùa chú trên người nên không thể nhìn lén.
“Không thù không oán”, Triệu Bân tùy ý đáp.
“Không thù không oán thì tại sao lại bắt cóc thiếu chủ nhà ta”.
“Hắn trêu ghẹo ta”.
Triệu Bân tiện tay cầm chiếc gương nhỏ, soi gương chỉnh lại mái tóc của mình.
Đúng lúc Tử Đô tỉnh lại, miệng thì không thể nói nhưng ánh mắt lại thể hiện tất cả: Lão tử còn chưa gặp cô lần nào.
Gương mặt già nua của cao thủ Tử gia đen kìn kịt, đừng tưởng ngươi dùng thuật biến thân thì bọn ta không biết người là nam, thiếu chủ nhà ta có hơi háo sắc thật nhưng cũng không đói khát đến mức đi ghẹo nam nhân, muốn có tiền thì cứ nói thẳng, diễn làm gì mất công.
Gương mặt già nua đen ngòm, sát ý lại hiện lên.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục luồng sát khí đã tập trung về phái Triệu Bân.
“Kiềm chế lại đi, bọn ta dùng bí luật liên kết, ta chết… Hắn cũng chôn cùng đấy”, Triệu Bân chậm rãi nói, nhiều người như thế theo dõi hắn, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, hắn có thể sẽ bị mấy lão già này giết chết.
“Ngươi có biết hậu quả khị đụng vào Tử gia không”, đại trưởng lão Tử gia hừ lạnh.
“Tiền trao cháo múc”, Triệu Bân lười nói nhảm với bọn họ.
“Được”, đại trưởng lão của Tử gia cũng dứt khoát vung tay ném một lá bùa trữ vật đi, năm ngàn vạn lượng bạc, không nhiều không ít, đưa thì có đưa đó nhưng còn mạng để lấy đi không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
“Đạo hữu thật thoải mái”, Triệu Bân tiện tay chụp lấy.
“Thả người”.
“Trả này”, Triệu Bân lại giơ chân đá thật mạnh, Tử Đô bị một cú đá bay, xương cốt trong người kêu răng rắc, lẽ ra là tỉnh rồi nhưng lại bị đá ngất xỉu, cả người đau đớn.
“Bắt”, đại trưởng lão hét to.
Cần gì lão ta nói, cao thủ Tử gia đã bắt đầu tấn công rồi, bắt sống được thì bắt, không được thì tiện thể giết luôn, dù thế nào cũng không được để đối phương mang năm ngàn vạn lượng bạc đi.
Triệu Bân cười lạnh, thuấn thân biến mất.