Kết thúc trận chiến hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn đã giết được rất nhiều người nhưng kỳ thực hắn đã là nỏ mạnh hết đà, tình trạng tồi tệ đến mức không thể duy trì được phân thân, khí huyết cùng tinh thần đã vô cùng sa sút, trải qua một trận thiên kiếp, cả bên ngoài lẫn bên trong cơ thể của hắn đều đã bị thương rất nặng.
"Sư huynh vẫn chịu đựng được chứ?"
"Vẫn được, tạm thời chưa chết được".
“Hoa bồ đề đâu?”, Triệu Bân hộc máu hỏi.
“Tự mình bay đi rồi”, Thiên Vũ cũng hộc máu đáp.
Sau một khắc, hắn ta mới nói thêm được nửa câu sau: "Vô Sương đã đuổi theo nó".
"Bay đi?"
Triệu Bân trong lòng nói thầm, lông mày nhíu lại.
Hoa Bồ Đề nằm trong chiếc nhẫn ma, không gian bên trong chiếc nhẫn ma đã bị phong bế, không có tâm niệm của hắn thì hoa Bồ Đề làm sao có thể thoát ra, chẳng lẽ cấm thuật của chiếc nhẫn ma đã bị thiên kiếp phá vỡ?
Khi hắn nhìn lại, chiếc nhẫn ma vẫn còn nguyên vẹn.
Vậy thì thật kỳ quái.
Hắn không nghĩ nhiều mà vội vàng đứng dậy nhưng không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống, toàn thân vẫn còn bê bết máu, tất cả đều là do thiên kiếp gây ra, ngay cả Trường Sinh quyết cũng không thể mau chóng chữa lành, nhất là cánh tay rất khó để có thể tái tạo lại.
Ngoài ra, còn có dư oai của thiên kiếp.
Lôi tức của thiên kiếp bây giờ vẫn đang hủy hoại khí lực của hắn.
Bị thương nặng như vậy, hắn cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, nhưng thời gian không chờ đợi ai, hắn phải đi tìm Sở Vô Sương, phải tìm được hoa Bồ Đề, tìm được thì bọn họ liền có thể ngay lập tức rời khỏi Ma vực.
"Không biết đi đâu".
Thiên Vũ lấy kiếm chống đỡ, run rẩy đứng dậy.
Triệu Bân không nhiều lời, ngay lập tức lấy ra một sợi xích.
Chỉ có điều, thiên địa biến hóa tới quá đột ngột.
Chỉ trong phút chốc mà cả hai đã chia lìa.
Triệu Bân lại xuất hiện trong một sơn cốc đen tối, về phần Thiên Vũ đã bị chuyển đi đâu thì hắn cũng không biết, chỉ biết rằng bên ngoài sơn cốc đang vang lên tiếng đại chiến, tiếng cười gằn đáng sợ cũng liên tiếp vang lên.
"Vô Sương?"
Triệu Bân cảm nhận được rồi phóng thẳng về hướng đó.
Thần sắc của hắn lúc này vô cùng khó coi, hắn cảm nhận được sự hiện diện của Sở Vô Sương, cũng cảm nhận được sự hiện diện của vô số kẻ thù, Ma Khôi, Thân Dung, Vương Dương, Tiểu Nhật áo đen, tên Thi tộc,...
Bên ngoài sơn cốc là một vùng đồng bằng.
Trên vùng đồng bằng có rất nhiều người máu me bê bết vì bị thiên kiếp đánh.
Trong số đó, có một bóng hình xinh đẹp thân thể đầy máu là nổi bật nhất.
Bóng hình đó chính là Sở Vô Sương trên tay đang ôm đóa hoa Bồ Đề nhuốm máu lảo đảo chạy trốn, mái tóc của cô ta lúc này đã trắng như tuyết, hẳn là cô ta đã thi triển một loại cấm pháp cực kỳ kinh người để gia tăng chiến lực, cấm pháp phản phệ quá mạnh mẽ, không biết đã đoạt đi của cô ta bao nhiêu tuổi thọ, làm tổn hại bao nhiêu căn cơ của cô ta.
Cô ta nghĩ rằng tất cả đều xứng đáng.
Nếu không có chiến lực cực hạn thì làm sao thoát khỏi sự truy đuổi.
Nếu không thoát khỏi sự truy đuổi thì làm sao mang hoa Bồ Đề về được.
Tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, cô ta cũng có chấp niệm với một chữ tình, cô ta muốn mang hoa Bồ Đề về, nguyện cầu cho cô gái tên Liễu Tâm Như, cô gái mù thiện lương đó có thể cùng với Triệu Bân bách niên giai lão.
Vì lý do này cho nên cô ta mới liều mạng để giữ lấy một đóa hoa.
"Đi đâu?"
Thánh tử Huyết Y Môn hừ lạnh, một kiếm chém tới.
Sở Vô Sương kiệt lực thúc dục chân nguyên, rút kiếm chống đỡ.
Tuy nhiên, thương thế của cô ta đang quá nặng cho nên vẫn bị một kiếm này chém trở mình, bay ra ngoài hơn mười thước rồi đáp xuống vũng máu. Cô ta vừa đứng dậy thì hàng trăm đạo phong ấn đã đánh tới, lập tức phong ấn cô ta.
"Chết đi!"
Vương Dương cười gằn, đánh ra một luồng ma quang mang theo uy lực hủy diệt trong truyền thuyết, đây chính là một kích tuyệt sát, đừng nói tới Sở Vô Sương lúc này, cho dù là Ma Khôi cũng sẽ không dám khinh suất đối kháng một chiêu này của hắn ta.
Sở Vô Sương từng bước lảo đảo, tầm mắt đều mơ hồ.
Một kích này cô ta không thể nào đỡ được, cô ta nhất định sẽ chết.
Vèo!
Trong giờ khắc nguy hiểm, cô ta chỉ cảm thấy thân thể mềm mại run lên, bị một nguồn năng lượng thần bí kéo đi.
Sau đó, trước mặt cô ta lóe lên một tia sáng.
Trong chớp mắt thanh tỉnh lại, cô ta trông thấy một bóng dáng đẫm máu quen thuộc, là hắn, là Triệu Bân cũng đang chật vật không thôi, chắc là do thiên địa biến hóa cho nên mới bị chuyển tới đây cùng cô ta, nhưng cho dù có hắn ở đây thì cũng sẽ không thể nào đỡ nổi một kích tuyệt sát của Vương Dương, cả hai bọn họ đều đã bị thương quá nặng.
Phụt!
Máu tươi phun ra cực kỳ chói mắt.
Một kích tuyệt sát của Vương Dương đã trúng đích, nhưng không trúng vào Triệu Bân mà lại xuyên thẳng qua cơ thể của Sở Vô Sương. Bí pháp di thiên hóa địa Sở Vô Sương cũng thông hiểu, chẳng qua cô ta không thể thi triển như Thiên Nhãn. Rất nhiều ngày trước, cô ta đã để lại trên người Triệu Bân một bí ấn mà trên người của mình cũng có, ngay khi cô ta thi triển bí pháp thì hai người liền thay đổi vị trí, đạo lý của bí pháp này không khác mấy so với di thiên hoán địa, Triệu Bân đỡ cho cô ta, cô ta lại đỡ cho hắn, vốn là Triệu Bân muốn thay cô ta đỡ một kích này nhưng vẫn bị cô ta tự đỡ trúng.
Phụt!
Sở Vô Sương như một cánh bướm nhuốm màu máu đỏ tươi, theo gió bay xuống.
"Vô Sương".
Ma Khôi và những kẻ khác sững sờ, không biết Cơ Ngân từ đâu đến.
Sau khi sững sờ thì cả đám đều cười gằn dữ tợn.
Tuyệt vời, thật sự là quá tuyệt vời, bọn chúng đã lục tung Ma vực lên tìm Cơ Ngân nhưng không thấy, thế mà bây giờ hắn lại tự mình dâng tới cửa, trông hắn lại hết sức chật vật, bọn chúng hoàn toàn có thể giết chết hắn như giết một con gà.
"Dừng lại".
"Dừng lại cho ta".
Triệu Bân ôm lấy Sở Vô Sương hét lên bằng giọng nói khàn khàn, hắn đẩy chân nguyên cuồn cuộn vào bên trong cơ thể của cô ta mặc dù nhịp tim của cô ta đang dần dần biến mất, cho dù hắn có thi triển bí thuật gì thì cũng không thể cứu được cơ thể đang hấp hối của cô ta, một kích của Vương Dương đã đánh trúng vào mệnh môn của Sở Vô Sương, cho dù người bị trúng là Triệu Bân thì hắn cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.
"Cô cô ta nói con người khi chết đi sẽ hóa thành vì sao trên trời, ánh sao sẽ chiếu xuống nhân gian. Cơ Ngân... Triệu Bân... khi nào trăng sao sáng tỏ, ngươi có thể ngước lên ngắm nhìn ta không?", Sở Vô Sương cười nhẹ, cũng không biết là đang lẩm bẩm một mình hay là nói với Triệu Bân, chỉ biết rằng đôi mắt sáng của cô ta lúc này đã trở nên vô cùng mờ mịt, trong đó còn có một làn nước mờ ảo hiện lên, dần dần ngưng tụ thành sương giá.
“Được”, Triệu Bân bật khóc nói.
"Ta... chờ ngươi".
Sở Vô Sương thản nhiên cười, đôi mắt đẹp không muốn nhắm lại cuối cùng cũng đã mất đi tia sáng cuối cùng, hoa Bồ Đề cô ta đang ôm trong tay cũng đã rơi xuống, hai hàng lệ rơi xuống trên đôi má lạnh lẽo, giống như trên mỗi giọt lệ đều có khắc một cái tên, một là Cơ Ngân, một là Triệu Bân.
Trăng thanh gió mát đã mang theo nỗi sầu bi của Sở Vô Sương về trời.
Giữa thế giới mờ mịt dường như còn đang vang lên một khúc nhạc cổ xưa tiễn đưa người con gái si tình.
Ấn đường đã biến thành màu đen.
Lúc trước, Nguyệt Thần đã không nhìn sai.