“Thú vị”, Triệu Bân nghe xong bèn thổn thức, không ngờ lại có công pháp như thế, tu luyện lại để cải thiện căn cơ, không biết ai là người khai sáng ra, nhưng cách đó quả là hữu dụng.
“Hôm nay hắn ta đến đây để nhờ sư phụ luyện đan, nghe nói là ngũ vân đan”, Tử Viêm lại nói tiếp: “Đại Tế Ti hoàng tốc mời rất nhiều luyện đan sư cấp cao về, định hợp tác luyện đan”.
“Được lắm”.
Triệu Bân rót một ngụm rượu, lại liếc nhìn Ân Minh.
Cháu trai của Đại Tế Ti hoàng tộc quả nhiên là hạc trong bầy gà, đừng thấy hắn ta mới chỉ là Huyền Dương tầng thứ năm, thật ra hắn ta rất mạnh, dường như trong người còn ẩn giấu một nguồn sức mạnh bí ẩn và đầy mạnh mẽ, thảo nào Phượng Vũ là Thánh Nữ Ma gia cũng không thể làm gì Ân Minh, không bàn đến thực lực của Ân Minh, chỉ cần hai người hộ vệ kia thôi là đủ để Phượng Vũ phải khó chịu rồi, hai cảnh giới Chuẩn Thiên đấy! Tất cả những cao thủ Địa Tạng của Ma gia cũng sẽ bị đánh thất bại thảm hại!
“Ngươi không nên đụng vào hắn ta, tên đó ra tay ác lắm!”, Tử Viêm nhắc nhở.
“Có thể thấy được”, Triệu Bân trả lời, hắn là người biết xem tướng, có thể nhận ra được vài phần.
“Ta không đùa với ngươi đâu”, Tử Viêm kéo góc áo Triệu Bân: “Một năm trước Tào gia thành Đan Dương bị diệt môn đó người biết không! Chính hắn ta cử người đi làm, bởi vì khi hắn đi ngang thành Đan Dương đã bắt đại tiểu thư Tào gia tiếp rượu, người ta chỉ từ chối một câu thôi, đêm đó Tào gia đã bị giết sạch”.
“Đúng là độc ác mà", Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Hai người nói chuyện thì Ân Minh đã đứng dậy ra khỏi đình hóng mát.
Đan Huyền không dám chậm trễ, quan trọng nhất là phải nể tình Đại Tế Ti hoàng tộc, Ân Minh chỉ là một đứa cháu thôi nhưng cũng là người thừa kế của Đại Tế Ti, chẳng bao lâu nữa sẽ là kẻ dưới một người trên vạn người.
“Ngươi, chính là Cơ Ngân hả?”
Ân Minh chậm rãi dừng bước, trước đó hắn ta cũng trông thấy Triệu Bân bước vào, cũng có xem bức tranh vẽ Triệu Bân nên liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp được người thật, quan sát từ trên xuống dưới, rõ ràng là một tên yêu nghiệt, khiến hắn ta cảm thấy hứng thú. Chỉ là cảnh giới Huyền Dương nhưng lại có đan hải và võ hồn, lại còn vượt cấp đánh bại Sở Vô Sương, ác chiến với lũ yêu nghiệt của Đế Đô ngoài cổng thành, đệ tử Thiên Tông tên Cơ Ngân này chắc chắn đang che giấu rất nhiều bí mật.
“Là ta”, Triệu Bân cười, còn chắp tay thi lễ, chào hỏi vẫn là điều cần thiết.
“Hạng nhất tân tông, quả nhiên không phải hạng tầm thường”, Ân Minh chậm rãi nói, ngoài cười nhưng trong không cười, trong đôi mắt sâu thẳm kia ẩn giấu sự nghiên cứu và chút giễu cợt, ngoài ra còn có sự âm u, dù che giấu rất tốt nhưng không thể thoát khỏi mắt Triệu Bân, tên đó chắc chắn là kẻ âm hiểm giả dối lại còn tàn nhẫn, chọc phải hắn ta chẳng có kết cục tốt gì cho cam, ca ca Phượng Vũ và Tào gia Tử Viêm vừa nhắc chính là minh chứng máu chảy đầm đìa, đó là những gì hắn biết, có trời mới biết Ân Minh đã gây ra bao nhiêu tai họa rồi.
“Hôm khác có thời gian thì uống một chén”.
Ân Minh cười xoay người đi, khi xoay người thì ánh mắt còn khẽ liếc tay trái của Triệu Bân, hắn ta đang nhìn chiếc nhẫn ma trên ngón tay Triệu Bân, hai mắt tỏa sáng.
Nhưng hắn ta lại không để điều đó lộ ra quá rõ nét, xoay người bỏ đi.
Triệu Bân không để ý, chỉ nhìn Đan Huyền: “Sư bá, đan dược đã được luyện xong chưa”.
“Lão phu đã ra tay thì làm gì có chuyện không ra đan”, Đan Huyền vung tay, trong lòng bàn tay là ba viên đan dược, đều là đan màu xanh, trong suốt sáng ngời, đan hương nồng đậm, ngửi một cái tinh thần sảng khoái.
“Cảm ơn sư bá”.