Lộ trình mấy chục dặm chỉ chớp mắt đã đến nơi.
Nửa đêm, trong thành im lặng như tờ, chỉ có vài con ma men lảo đảo trên đường.
Triệu Bân mặc đồ đen, vừa đi vừa xem xét.
Đi hết quá nửa thành cổ, hắn mới rẽ vào một quán trà.
Vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng ngáy, hắn rất tự giác, dùng thuật xuyên tường đi vào một căn phòng, có thể thấy một lão già gầy gò đang nằm dang chân dang tay trên giường, nằm mơ rất đẹp, ngủ rất say.
“Tỉnh dậy!”
Triệu Bân gọi một tiếng, tìm đại một cái ghế để ngồi xuống.
Lão gầy giật mình tỉnh giấc, ban đầu sững sờ, sau đó mới nhảy dựng lên.
Phản ứng của lão ta cũng không chậm, quơ lấy vũ khí, nhìn chằm chằm vào Triệu Bân.
“Ngươi là ai?”
“Trông ngươi ngủ say như chết, bị người ta khuân đi cũng không biết”, Triệu Bân lộ ra dung mạo thật.
Thấy vậy, lão gầy lại sững người, tưởng mình nhìn nhầm: “Ngươi… Thánh… Thánh tử?”
“Là ta!”
“Ngươi vẫn còn sống?”
“Trông ta yểu mệnh thế à?”
“Tình báo sai sót sao?”, lão gầy gãi đầu gãi tai, mặt mũi mờ mịt, đồng thời cũng rất chấn động. Quả thực không nghĩ nổi đêm hôm đó Triệu Bân làm cách nào để sống sót, đáng lẽ đó phải là cửa tử mới đúng!
Đến cả lão tổ Thương Khung cũng tin vậy, huống hồ là lão ta.
“Có tin tức của quân viễn chinh Đại Hạ không?”, Triệu Bân hỏi.
Lão gầy nghe xong không khỏi nhướn mày, vô thức đánh giá Triệu Bân từ trên xuống dưới. Vị này mới chạy ra từ hang hốc nào sao? Vương triều đang có hỗn chiến, vậy mà Triệu Bân không hề hay biết.
“Có tin tức của quân viễn chinh không?”, Triệu Bân lại hỏi.
Lão gầy bình tĩnh lại rồi vội đáp: “Trừ Đại Hạ Long Phi và Thánh tử thì hầu hết đều đã về Đại Hạ, nếu ta đoán không sai thì giờ chắc họ đang huyết chiến ở biên quan!”
“Huyết chiến tại biên quan?”, Triệu Bân nghe xong thì nhíu mày: “Có chiến tranh à?”
“Đâu chỉ thế, còn là đại chiến xưa nay chưa từng có nữa kìa!”. Lão gầy hít sâu một hơi: “Vì Thánh tử táng thân ở Nam Vực nên tám vương triều bắt tay nhau tấn công Đại Hạ, Đông Hải và các tộc Nam Vực cũng tham dự. Tám biên quan thì đầu hàng hết năm rồi, nửa giang san đã mất, tử thương vô số!”
“Thành Thiên Thu của ta thì sao?”
“Lão tổ Thương Khung dẫn đội đến Nam Vực quấy rối rồi!”
“Đa tạ!”
Triệu Bân nói rồi xoay người biến mất tăm.