“Phong”.
Ông già áo đen cười dữ tợn, dùng bí pháp biến ra một cái chuông to, ụp lên người Triệu Bân vây hắn lại.
Đáng tiếc, chưa đầy một giây thì chiếc chuông đã bị Triệu Bân đánh vỡ chỉ bằng một kiếm rồi thoát ra như một con giao long. Nhưng không may là hắn lại chạm mặt ông già áo đen, ông ta tung một chưởng, suýt chút đánh chết hắn.
“Ép ta quật ngươi à?”
Triệu Bân xuất chiêu Long Ngâm Hổ Gầm khiến ông già áo đen phải hừ lên khó chịu.
Còn hắn thì dùng bùa lơ lửng kết hợp với bùa tốc hành, phóng thẳng lên trời.
Đánh Địa Tạng cấp cao thì phải quật từ trên xuống mới được.
“Ngươi chạy mà được à?”
Ông già áo đen cười lạnh lùng, không ngờ ông ta cũng có bùa lơ lửng, đuổi theo ngay phía sau.
Có điều, có vẻ như vận may của ông ta không được tốt lắm, vừa mới bay lên trời là đã nhìn thấy một tia kiếm quang chém xuống khiến ông ta không kịp trở tay, cả người bị chém bay ra xa, va vào một ngọn núi nhỏ khiến nó đổ sập.
“Ai?”
Lão ta từng bước thoát ra khỏi đống đá vụn văng tung tóe.
Điều ngay lập tức lọt vào trong tầm mắt của lão ta là một bóng hình xinh đẹp đang giết tới cực nhanh, những ngón tay thon dài tỏa ra linh quang màu tím xuyên thẳng vào ấn đường của lão ta, đây chính là một đòn tuyệt sát.
Bóng hình xinh đẹp đó chính là Lạc Hà.
Không sai, người đó chính là Lạc Hà, sư phụ của Thanh Dao. Chủ nhân đỉnh Lạc Hà vốn đang tĩnh tu bên trong tông môn thì nghe tin bên ngoài đại loạn cho nên cô ta mới vội vàng đi ra khỏi tông môn tìm Thanh Dao. Cô ta có khắc một ký hiệu trên người của Thanh Dao, cho nên cô ta có thể tìm đến chính xác vị trí của Thanh Dao. Tới nơi thì cô ta không chỉ tìm được Thanh Dao mà còn tìm được cả Lâm Tà và Xích Yên, thấy ba người bọn họ gặp nạn thì Lạc Hà mới ngay lập tức đánh tới đây. Tuy rằng cô ta cảm thấy Cơ Ngân rất không vừa mắt, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của Vân Yên, hơn nữa hắn còn là một nhân tài hiếm có.
Phụt!
Lão già áo đen phun máu rồi nặng nề ngã xuống đất.
Lão ta đến chết cũng không cam lòng bị người ta dùng một ngón tay giết chết, hơn nữa lão ta lại càng thêm hối hận, đáng ra trước đó nên tốc chiến tốc thắng còn hơn là chờ Cơ Ngân tới! Cơ Ngân không đáng sợ, mà ba tên đệ tử Thiên Tông cảnh giới Huyền Dương kia lại càng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là trưởng lão Thiên Tông, cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong có thể giết chết lão ta ngay lập tức chỉ bằng một ngón tay!
"Đồ nhi của ta mà ngươi cũng dám động vào sao?", Lạc Hà lạnh lùng nói.
"Đa tạ sư bá", Triệu Bân vừa đáp xuống đã vội vàng chắp tay hành lễ.
"Không cần đa tạ, sau này ngươi biết an phận một chút là được rồi", Lạc Hà tức giận nói.
Triệu Bân ho khan một tiếng, biết Lạc Hà đang nói tới Vệ Xuyên.
Chuyện này cũng không thể trách hắn được, là do Vệ Xuyên tự tìm đến hắn để gây phiền toái trước.
Quác!
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì thú cưỡi của Lạc Hà đã từ trên trời đáp xuống, đó là một con hạc trắng lớn.
Thanh Dao, Xích Yên và Lâm Tà đã ở sẵn trên thú cưỡi, bọn họ còn chưa đến được núi Bất Tử thì đã gặp Lạc Hà, chủ nhân đỉnh Lạc Hà liền lập tức xông tới với khí thế hết sức kinh người, sau đó tất cả cường giả Huyết Y Môn đều bị giết chết chỉ trong chớp mắt.
“Về tông môn”, Lạc Hà nói rồi bước lên trên lưng con hạc trắng.
"Sư bá, ta còn có việc... ta sẽ về sau", Triệu Bân nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
“Trở về!”, Lạc Hà vươn tay ra định tóm lấy hắn nhưng chỉ có thể tóm vào khoảng không.