Ở bên đó có hai lão già đều lã trưỡng lão của tộc Hỏa Long, lần này bọn họ đến Nhan gia làm hộ vệ, đều là trưởng lão của gia tộc hắn ta cho nên rất hiểu ý hắn ta, ngay lập tức một trước một sau lần lượt đuổi theo Triệu Bân.
Ở bên kia, Triệu Bân đã ra khỏi đảo.
Tốc độ của hắn cực nhanh, như một tia sáng vàng xuyên qua biển lớn.
Hắn đã trì hoãn quá lâu, hắn cần phải trở về Đại Hạ càng sớm càng tốt vì vẫn còn nhiều việc đang chờ hắn phải làm.
Bằng không thì hắn chắc chắn sẽ còn gây nên sóng gió ở nam vực.
Nhưng cũng không sao.
Khi hắn có thời gian, hắn cũng không ngại quay lại đây lần nữa.
Đi ngang qua một hải vực, hắn lấy ra trâm ngọc, thi triển ra lôi điện bao phủ lấy nó, luyện ra Độn Giáp Thiên Tự. Dưới ánh trăng, Độn Giáp Thiên Tự tỏa ánh vàng rực rỡ bị hắn khắc vào kiếm Long Uyên, khiến cho thân kiếm Long Uyên ông ông run lên.
Thanh kiếm này đã càng lúc càng bất phàm.
Bất Diệt chiến kích không ngừng vây quanh kiếm Long Uyên xem xét vài vòng.
"Cổ tự này hóa ra lại có huyền cơ", Thương Khung kinh ngạc nói.
"Đây chính là bảo bối, bảo bối vô giá", Triệu Bân cười nói.
Thương Khung im lặng, lại một lần nữa nhìn lén.
Không cần Triệu Bân nói, ông ta cũng nhìn ra được đó là thứ phi thường.
Là do ông ta nông cạn cho nên lúc trước mới không hề phát hiện, không ngờ tên nhóc này lại có thể phát hiện được bảo bối vô giá, thời đại thật sự đã thay đổi rồi, ông ta bị phong ấn tám ngàn năm, nhãn giới cũng không còn tốt như ngày xưa nữa.
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Ông ta bây giờ chỉ còn một tia tàn hồn cho nên đã bị hạn chế về rất nhiều mặt.
Ví dụ: nhãn giới bị hạn chế.
Hửm?
Triệu Bân cau mày, ngửi được hai luồng khí tức mờ mịt.
Không cần nhìn lại thì hắn cũng biết là có người đang đi theo hắn, hơn nữa còn đều là cường giả Chuẩn Thiên.
Cảm giác của hắn không sai.
Khi bọn họ đi ngang qua một hòn đảo nhỏ tĩnh mịch thì ở phía sau lưng đột nhiên có kiếm quang chém tới.
Triệu Bân đứng vững vàng tung ra một chưởng tiêu diệt kiếm quang, lúc này hắn mới thấy rõ kẻ đang đi theo hắn là ai. Đó là hai lão già, một lão già áo vàng một lão già áo bạc mà trước đó hắn đã từng gặp qua, hai lão chính là hộ vệ của Thánh tử Hỏa Long, không ngờ lại chạy tới đây muốn giết hắn.
"Hai vị tiền bối có ý gì đây?", Triệu Bân lạnh lùng nói.
“Ngươi đã chọc đến người không nên dây vào”, lão già áo bạc âm u cười nói, thuấn thân giết tới, một ngón tay đưa ra chọc thẳng vào ấn đường của Triệu Bân không chút lưu tình, đây chính là một kích tuyệt sát.
Triệu Bân không nói lời nào, chỉ nâng tay lên nắm lấy ngón tay của đối phương rồi bẻ gãy, sau đó hắn tung ra một cước đá lão già áo bạc bay thẳng ra ngoài, xương cốt gãy vụn kêu lên răng rắc rất đáng sợ.