Triệu Bân mạnh mẽ thi triển thiên cang hộ thể phá vỡ xích sắt đen.
Chuyện còn chưa kết thúc, sau khi xích sắt bị phá hủy thì lại có thêm một tòa tháp Linh Lung từ trên trời giáng xuống, đây cũng là một bí pháp phong ấn, nhưng chỉ trong chớp mắt thì tòa tháp đã bị chiêu Thần Long Vẫy Đuôi của Triệu Bân phá nát.
"Diệt".
Ngô Khởi lúc này đã dữ tợn mở ra cấm pháp.
Sau khi mở ra cấm pháp, hắn ta liền chỉ tay tung ra một đòn hủy diệt.
"Muốn diệt ta?"
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, chống đỡ chiêu thức của Ngô Khởi.
Trong chớp mắt hắn cũng mở ra cấm pháp, kỳ lân cùng ma đạo cũng đang mở ra.
Lúc này, bàn tay nhỏ mập mạp của hắn đang phát ra âm thanh răng rắc.
Phá!
Triệu Bân gầm lên một tiếng rồi nhắm ngay đũng quần của Ngô Khởi mà đấm một quyền vào chân nguyên hộ thể của hắn ta, sau đó còn đấm thẳng tay vào "Ngô Khởi bé" bên dưới.
Á!
Khán giả bên dưới đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Đặc biệt là các nam đệ tử, người nào cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cái tên này đúng là không có võ đức, chuyên đánh vào "đệ đệ" của người ta.
Long Phi đã đuổi đến nơi, tình cờ bắt gặp cảnh tượng này khóe miệng của cô ta chợt giật giật, tên nhóc này ra tay quá ác độc! Chưa nói đến chuyện Ngô Khởi đau đớn đến cỡ nào, nhưng một đòn này cũng đã đủ khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Hự!
Ngô Khởi kêu rên, người đau đớn nhất lúc này chính là hắn ta.
Hắn ta đau đớn đến mức nước mắt tuôn rơi lã chã, cơ thể co giật mất một lúc lâu, cảm giác này còn ghê gớm hơn là bị đâm một đao, một quyền của Cơ Ngân dã khiến cho hắn ta muốn dùng hết sức bình sinh để gào khóc tại chỗ.
"Này thì càn quét khách làng chơi, ta cho ngươi càn quét!"
Triệu công tử vừa đánh vừa mắng ầm cả lên, bộ dáng trông hết sức vô lại.
Không ngờ rằng hắn lại dùng Đấu Chiến Thánh Pháp tung ra đòn liên hoàn đánh vào đũng quần của Ngô Khởi, nắm tay, bàn chân của Triệu Bân lúc này đều đã biến thành những vũ khí bá đạo đánh thẳng vào "Ngô Khởi bé", cảnh tượng cuồng oanh loạn tạc khiến cho ai cũng phải rùng mình, nhìn tư thế của hắn, rõ ràng nếu không đánh Ngô Khởi thành thái giám thì hắn sẽ không dừng tay.
Á!
Tiếng rống giận thê lương vang lên, Ngô Khởi đau đến mức nổi giận đùng đùng.
Tất nhiên muốn thắng thì cũng không thể chỉ dựa vào tiếng gầm rống, cho dù hắn ta có gầm rống lớn hơn nữa cũng vô dụng, hắn ta rống càng lớn thì Triệu Bân lại đánh càng mạnh, quyền sau ác hơn quyền trước.
"Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau".
Bất luận là đệ tử hay trưởng lão thì cũng đều cảm thấy bên dưới khẽ nhói lên một cái.
Cái tên Cơ Ngân đó rõ ràng là không quan tâm đến võ đức một chút nào, hắn cũng không hề nghĩ đến mặt mũi, người khác đánh nhau chỉ vì phân thắng thua, còn hắn đánh nhau là phải đánh đối thủ đến tàn phế, đoạn tử tuyệt tôn.
"Không thể trách ai, là do hắn ta tự làm tự chịu thôi".
Trong số những khán giả dưới đài cũng có những người có đầu óc tỉnh táo lên tiếng.
Thử nghĩ xem, Ngô Khởi đã quấy nhiễu chuyện tốt của người ta như thế nào, hắn ta đã dẫn hoàng ảnh vệ đi càn quét khách làng chơi, bắt Cơ Ngân đi diễu phố, như thế thì ai có thể chịu cho được.
Chắc chắn hắn ta phải bị ghi thù sau chuyện đó.
Á!
Ngô Khởi hét lên, một lần nữa kích hoạt cấm pháp.
Cấm pháp này khiến cho thân thể của hắn ta đột nhiên phồng ra biến thành một người khổng lồ cao hơn ba thước, cánh tay của hắn ta còn to hơn bắp đùi của một người trưởng thành, cơ bắp cuồn cuộn, khí huyết cũng dâng lên mãnh liệt.
Triệu Bân bị chấn văng về phía sau.
Cục diện trận chiến dường như đã thay đổi.
Triệu Bân chỉ cao chưa tới một thước, so với Ngô Khởi cao hơn ba thước thì hắn chỉ giống như một con thỏ nhỏ, chỉ cần Ngô Khởi tát hắn một cái thì hắn chắc chắn sẽ trở thành một đống nhân thịt thỏ.
"Mạnh đấy".
Triệu Bân thầm cảm thán trong lòng, sau đó lại nhìn vào đũng quần của Ngô Khởi.
Sau khi hắn tung ra liên hoàn cước đánh vào chỗ đó thì "đệ đệ" của Ngô Khởi đáng ra phải tan biến luôn rồi.
"Cơ Ngân".
Ngô Khởi tru lên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù hắn ta đã trở nên to lớn hơn nhưng hắn ta vẫn không thể đứng vững, chủ yếu là bởi vì hắn ta đã bị đánh quá đau, cảm giác bị đánh liên tục vào "đệ đệ" khiến cho hắn ta đau thấu đến tận xương tủy, bây giờ hắn ta vẫn có thể đứng được đã là một kỳ tích rồi.
“Ta không dễ bị dọa đâu”, Triệu Bân nói.
Giết!
Ngô Khởi như phát điên, vác đại đao xông tới.
Đáng giận, Ngô Khởi thực sự đang rất tức giận, muốn băm vằm Cơ Ngân ra làm trăm mảnh cho chó ăn.
"Đánh chết ngươi".
Triệu Bân cũng phẫn nộ quát lên, vô cùng khí phách.
Ngô Khởi và Cơ Ngân đối đầu trực diện.
Tuy nhiên, Triệu Bân còn chưa kịp tấn công thì đã thấy một lưỡi kiếm chém tới trước mặt mình từ hướng khác khiến cho hắn ngã nhào, hắn chưa kịp ngã xuống đất thì một tia năng lượng màu đen khác đã bắn tới từ phía sau xuyên từ lưng lên ngực của hắn, nhưng vẫn chưa kết thúc, ngay lập tức lại có một chưởng ấn đánh vào người hắn khiến cho hắn hộc máu, máu tươi thấm đẫm toàn thân hắn.
Ba kẻ vừa ra tay chính là Tử Đô, Tiết Chí cùng Mộ Dung.
Ba kẻ này cũng không hề quan tâm đến mặt mũi thể diện.
Cũng giống như ngày hôm đó tại cổng thành, mấy đòn đánh lén của bọn họ đã làm cho Triệu Bân rất khó chịu, lúc này thân thể nhỏ bé của hắn đã nhuốm đầy máu, mà tia năng lượng màu đen do Mộ Dung vừa bắn xuyên người hắn còn mang theo luồng sát khí đáng sợ khiến cho năng lượng bên trong cơ thể hắn hỗn loạn trong chốc lát.
"Hay lắm".
Triệu Bân cuối cùng cũng rơi xuống đất, phẫn nộ không thôi.
Điều đáng nói chính là cho dù hắn có tức giận đến đâu thì bộ dáng của hắn ở trong mắt người khác trông vẫn rất đáng yêu, tay nhỏ chân nhỏ khua khoắng loạn xa.
"Thù mới hận cũ giải quyết hết tại đây đi".
Quát lớn một tiếng, Tiết Chí, Tử Đô và Mộ Dung đều đã nhảy lên đài.
Thậm chí bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thủ đoạn.
"Lại đi đánh hội đồng sao!"
Thấy ba kẻ kia nhảy lên đài, khán giả bên dưới đều tặc lưỡi bàn tán.