“Ngươi có biết Bất Niệm Thiên không?”, Triệu Bân lại hỏi.
"Không biết", Đại Bằng lắc đầu nói: "Chỉ biết một chút về Tự Tại Thiên mà thôi".
"Tự Tại Thiên?"
"Nghe đồn người đó là thủy tổ của Đại La Tiên Tông, từ vạn năm trước đã tọa hóa".
“Cái tên kỳ lạ quá”, Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng.
Lời của Đại Bằng không khác gì lời của Nguyệt Thần ngày xưa.
Hắn cũng thông hiểu vạn pháp trường sinh quyết chân truyền, chiếc nhẫn ngọc đen vẫn còn nằm trong chiếc nhẫn ma của hắn, người đưa cho hắn chỉ bảo phải giao lại nó cho Bất Niệm Thiên, nếu như có một ngày hắn may mắn đến được Tiên giới thì hắn sẽ đem nó trả lại cho Đại La Tiên Tông, nói khồng chừng Bất Niệm Thiên có tâm tình tốt còn có thể tặng bảo bối cho hắn.
Không biết Đại Bằng trở về từ lúc nào.
Trước khi đi nó còn dùng hết sức mắng chửi Triệu Bân.
Triệu công tử là một tên thù dai.
Lần sau thông linh chưa kịp nói gì đã bị đánh trước rồi.
Không có Đại Bằng, hắn một mình đi trước, vẫn vừa đi vừa cảm nhận xung quanh.
Từ khi ra khỏi thành Thiên Thu hắn đã tìm hơn nửa tháng nhưng đừng nói tới Ân Trú, Huyết Tôn cùng Ác vương, ngay cả một ngụy bí giả, con rối máu cùng ác linh hắn cũng không nhìn thấy, cứ như thể bọn chúng đã bốc hơi toàn bộ khỏi thế gian.
Dưới ánh trăng, hắn dừng lại trước một con sông dài.
Đây là sông Vong Xuyên, quê hương của một người bạn cũ.
Người bạn cũ đó chính là Mộng Điệp, hoa khôi Túy Mộng Lâu.
Ngày xưa chính hắn đã đưa Mộng Điệp tới đây.
Mãi sau này hắn mới biết chủ nhân của Túy Mộng Lâu chính là Ân Minh.
Mà chú ấn trên cơ thể của Mộng Điệp cũng do chính Ân Minh gieo vào.
Nếu như đã đến đây rồi thì cũng phải bái tế nàng ta.
Hắn đã tìm thấy mộ phần của Mộng Điệp tại trấn nhỏ cũ nát kia.
"Mong cô trên trời có linh".
Triệu Bân cầm lấy bầu rượu rưới xuống đất.
Hắn cùng với Mộng Điệp có cùng một kẻ thù không đội trời chung, nếu Mộng Điệp trên trời có linh thì hắn hy vọng nàng ta có thể phù hộ cho hắn sớm ngày tìm ra rừng rậm Huyết U, đến lúc đó hắn không chỉ có thể tiêu diệt Ân Trú mà còn có thể bắt Ân Minh phải chôn cùng.
“Đi theo ta suốt chặng đường không cảm thấy mệt sao?”, Triệu Bân thản nhiên nói.
Hắn vừa dứt lời thì đã thấy một làn gió thổi qua, cuốn theo một làn hương nữ tính.
Một người phụ nữ bước ra khỏi bóng tối, toàn thân mặc áo choàng đen chỉ để lộ ra một đôi mắt, tuy đôi mắt trong veo nhưng lại mờ mịt và trống rỗng, ẩn trong đó là một sự cô quạnh khó tả.