“Không biết!”, Triệu Bân vừa đáp vừa dốc hết sức nhìn biển lớn.
Vùng biển này còn rộng lớn hơn cả Nam Vực, từ xưa đến nay, chưa ai có thể đi đến nơi tận cùng của nó, nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên và Thiên Võ cũng từng thử nhưng chẳng ai trở về nữa. Tận sâu dưới Đông Hải cổ xưa có một thứ cực kỳ đáng sợ, có thể là yêu vật, cũng có thể là thú dữ, nói chung là rất khủng khiếp.
“Tận cùng của Đông Hải là tiên giới!”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.
“Chuyện này…”, Triệu Bân nghe thế thì sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
"Tiên giới và phàm giới tương thông với nhau qua một vết rách nằm ở cuối Đông Hải", Nguyệt Thần nói: "Có hai cách để phàm nhân tiến vào Tiên giới, một là bước trên Tiên lộ, hai là bước qua vết rách đó".
"Giữa hai cách đó có gì khác nhau không?"
"Bước trên Tiên lộ không nguy hiểm, nhưng bước qua vết rách thì gần như là bước vào tử lộ".
"Đừng bảo là cô muốn ta bước qua vết rách đó nhé!", Triệu Bân ho khan nói.
"Ta dẫn ngươi đến đây là muốn ngươi đi xem xét tình hình trước, còn việc có bước qua hay không thì khi vượt qua cảnh giới Thiên Võ tùy ngươi lựa chọn", Nguyệt Thần ngáp dài, lại nằm dài lên mặt trăng rồi nói: "Nếu như ngươi có thể vượt qua nó thì sẽ trở thành hồng trần Tiên, nếu như ngươi không thể vượt qua nó thì ngươi sẽ bị biến thành tro bụi".
"Hồng trần Tiên?", Triệu Bân tò mò hỏi lại.
"Nếu như ngươi bước trên Tiên lộ thành Tiên thì ngươi là Tiên nhân, nếu như ngươi bước qua vết rách thành Tiên thì ngươi là hồng trần Tiên", Nguyệt Thần giải thích: "Tiên nhân cùng hồng trần Tiên đồng cấp, chỉ là đi trên hai con đường khác nhau nên có tên gọi khác nhau mà thôi".
"Trong trí nhớ của cô có phàm nhân nào đã từng trở thành hồng trần Tiên chưa?"
"Thật ra có không ít người bước qua vết rách, nhưng không ai trong số đó còn sống sót".
"Thật sự đúng là tử lộ!"
Triệu Bân hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng.
Nếu như sau này không thể bước trên Tiên lộ thì hắn cũng không ngại xông vào vết rách một lần.
Quác!
Đại Bằng sải cánh như một đám mây vàng lơ lửng trên bầu trời.
Triệu Bân đứng sừng sững phía trên nó, phóng tầm mắt quan sát khắp nơi.
Từ khi tiến vào Đông Hải, hắn đã ngày đêm đi không ngừng nghỉ trong suốt nửa tháng nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối, càng tiến sâu vào trong thì không gian càng hoang vắng, hắn có căng mắt ra nhìn cũng không nhìn thấy được chân trời, lại càng không biết cần phải đi bao lâu nữa.
Trên suốt đoạn đường, hắn liên tục liếc nhìn Nguyệt Thần.
Nữ nhân này đang nằm hết sức nhàn nhã trên mặt trăng đánh một giấc ngon lành.
"Ở đâu có áp bức".
"Ở đó có phản kháng".