Nơi này tĩnh mịch và ôn hòa, là nơi thích hợp để tĩnh tâm tu luyện.
Có lẽ không ai ngờ rằng bên dưới biển Chết ẩn giấu một địa cung, bên dưới địa cung là động phủ của tiên gia. Cũng không biết nơi này do bậc tiền bối nào tạo ra, bất kể là ai, hắn cũng phải cảm ơn tiền bối đã khoản đãi.
Đợi khi thu tay về, hắn lấy ra một hồ lô nhỏ.
Động phủ của tiên gia mà, tiên lực và tiên khí dồi dào, không thu về thì lãng phí.
Hồ lô nhỏ rung lên, miệng hồ lô hình thành xoáy trôn ốc, bao nhiêu tiên khí và tiên lực cũng bị nó nuốt hết, không hề chối từ.
Á á!
Cách đó không xa là tiếng kêu gào của Tiểu Kỳ Lân.
Triệu Bân nghe thấy mà đứng dậy, từ đằng xa đã trông thấy Tiểu Kỳ Lân đang được tẩy rửa trong tiên trì, sức mạnh khôi phục, đồng thời còn dồi dào hơn, vóc dáng của nó cũng to hơn hẳn.
Thêm cả cây thần tạo hóa cũng vươn cao khá nhiều, cành cây lấp lánh, lá cây cũng tươi tốt, tràn trề hơi thở của sinh linh, không ngừng bồi đắp. Hiển nhiên, nó cũng hưởng lợi từ tiên trì.
Nói tóm lại, họ đều thoát biến.
Ừm, ngoại trừ tướng thần thứ sáu - Thương Khung.
Á á!
Khi hắn bước đến, Tiểu Kỳ Lân đang tung tăng nhảy nhót trên một bãi đất trống, ra vẻ vui mừng, ngụ ý cũng rất rõ: bên dưới chỗ này có bảo vật. Thế nhưng cấm chế vẫn còn, nó không lấy ra được, đành phải gọi Triệu Bân tới.
Thứ gì thế.
Triệu Bân dùng thiên nhãn để nhìn trộm.
Nhìn xong, hai mắt hắn lập tức sáng ngời.
Có bảo bối!
Bên dưới thật sự có bảo bối!
Đó là một cỗ quan tài bằng bạch ngọc, thuộc loại quan tài băng ngọc, đã vậy cấp bậc còn không thấp. Quan trọng nhất, trong quan tài không có ai, nó là một cỗ quan tài rỗng, chắc hẳn vì năm tháng quá lâu nên bị bùn đất vùi lấp.
Đúng là chuyện tốt luôn đi thành đôi, muốn thứ gì thì thứ đó ập đến.
Dược lực của đan dược giả chết không cầm cự được quá lâu.
Tính thời gian, nữ soái sẽ tỉnh dậy trong mấy ngày này.
Lúc này lại có một cỗ quan tài băng ngọc, rất vừa vặn.
“Ra đây!”
Triệu Bân lưu chuyển tiên lực, giậm mạnh xuống đất.