Triệu Bân trực tiếp hơn, lôi ra một cái đao mổ heo.
Ừ… rất ra dáng chuẩn bị ném Đại Bằng vào nồi nấu.
“Mặt trăng hôm nay tròn vành vạnh!”
Đại Bằng đứng yên tại chỗ, sợ hết hồn.
Cũng tại ở lâu với Triệu Bân nên nhiễm tính xấu của hắn.
Trước khi khôi phục ký ức thì mối quan hệ của đôi chủ tớ này cũng tốt, tuy rằng khôi phục nhưng ký ức kia cũng không hề mất đi, thậm chí còn đang chảy quanh trong đầu nó.
Nhưng nó sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Nó sẽ tìm cơ hội đánh cho Triệu Bân một trận.
“Ngươi đi qua tiên giới bao giờ chưa?”
Triệu Bân ngồi xuống, lại xách bầu rượu ra.
Đại Bằng thì vẫn còn nằm sấp, không giải phong ấn.
“Chưa bao giờ”.
Đại Bằng liếc qua, giọng nói không thân thiện chút nào.
Triệu Bân lại xác đao mổ heo ra, con này không ngoan chút nào thế nhỉ.
“Tiên giới có đánh nhau”, Đại Bằng thâm sâu nói: “Đánh nhiệt lắm”.
“Nhiệt cỡ nào?”, Triệu Bân ực một hớp rượu.
“Thần cũng đến, mà không chỉ có một”, Đại Bằng nói.
Triệu Bân nghe xong thì kinh hãi, Thần kéo bè đến đánh nhau, hắn tưởng tượng cũng thấy sợ.
Xem ra hai giới tiên – thần cũng không thái bình, khéo còn hung hãn hơn cả phàm giới, khai chiến chính là hủy thiên diệt địa.
Đến gần bình minh, Đại Bằng mới quay về.
Triệu Bân đứng trên đỉnh núi, yên tĩnh ngẩng mặt nhìn hư không.
Nếu Đại Bằng không lừa hắn thì lúc này tiên giới hẳn là rung chuyển không thể chịu nổi.
Thần tiên đánh nhau.
Phàm nhân gặp nạn.
Càn khôn nhân giới tổn hại phải đến phân nửa là có liên quan đến hỗn chiến của các thần.
Nếu không có gì sai thì Nguyệt Thần hẳn là hồn phi phách tán trong lần hỗn chiến đó.
Nói đến Nguyệt Thần, hắn lại nhìn vào ý thức.
Tú Nhi vẫn đang ngủ say trong lột xác, chắc là không thể tỉnh lại ngay.
Sáng sớm, bốn phía núi Tử Trúc vang lên mùi cơm chín.
Liễu Tâm Như không chỉ nhu thuận mà còn rất hiền lành, nàng đã nấu xong cơm canh.
Triệu Bân cúng tế Vân Yên, sau đó vệ sinh cá nhân rồi ngồi xuống trước bàn.
Chưa kịp ăn cơm thì đã có người lên núi.