"Có mềm hay không?", Ma Tử đột nhiên nói.
“Sao?”, Triệu Bân nghe vậy thì chẳng hiểu gì.
"Không thì để ta cõng cho", Ma Tử nói tiếp rồi lại nhìn về phía Phượng Vũ đang nằm trên lưng Triệu Bân.
Phượng Vũ ngay lập tức trừng mắt nhìn Ma Tử, trong đôi mắt đẹp dường như còn rộ lên một ngọn lửa.
Ma Tử thấy vậy thì liền ho khan một tiếng. Cô nàng này vậy mà vẫn còn giả vờ ngủ!
Ai cần ngươi lo.
Phượng Vũ lại trừng mắt liếc hắn ta thêm một cái rồi tiếp tục giả vờ ngủ.
Triệu Bân lúc này mới có phản ứng, hắn cũng liếc mắt nhìn Ma Tử, thầm nghĩ cái tên này nói chuyện đúng là có ý tứ, khiến cho người cơ trí như hắn mà cũng phải nghe mãi mới hiểu! Chỉ có điều, cảm giác này đúng là rất mềm.
Khi màn đêm buông xuống thì ba người mới tới núi Bất Tử.
"Đây chính là chỗ tốt mà ngươi đã nói sao?", Ma Tử liếc mắt hỏi.
"Xem qua đi rồi nói sau", Triệu Bân cũng lười giải thích, chỉ nhanh chóng tiến vào trong.
Ma Tử không tin lắm, nhưng cũng đi theo hắn.
"Chết tiệt".
"Tên khốn".
"Cơ Ngân, ngươi cút ra đây cho ta".
Ngay trước khi bước vào thì Ma Tử đã nghe thấy những tiếng quát tháo giận dữ liên tiếp vang lên.
“Nghe có vẻ giống như tiếng của Ngô Khởi!”, Ma Tử bất giác ngước mắt lên nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, hắn ta không thể nhìn thấy gì.
Ma Tử nghe không lầm, đó đúng là tiếng của Ngô Khởi, hắn ta vẫn còn bị mắc kẹt ở trong núi Bất Tử chưa thể thoát ra ngoài.
Triệu Bân không trả lời, chỉ tiếp tục đi vào trong.
“Ta đã từng đến núi Bất Tử nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sương mù!”, Ma Tử quan sát hết hai bên trái phải với ánh mắt nghi hoặc. Hắn ta nhận ra cho dù bản thân của mình cũng có Thiên Nhãn nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng đường đi bên trong núi, nếu như không có ai dẫn đường thì hắn ta cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây.
“Thật kỳ quái”, Phượng Vũ đang nằm trên lưng Triệu Bân đã mở mắt ra từ lúc nào, ánh mắt của cô ta tràn đầy đầy nghi hoặc giống như Ma Tử, trước đây cô ta cũng đã từng đến núi Bất Tử nhưng chưa bao giờ gặp phải sương mù lớn như thế này.
"Không đúng", thật lâu sau mới nghe thấy tiếng Ma Tử kêu lên: "Mê tung trận?"
“Đúng, là mê tung trận… cấp Tiên”, Triệu Bân trầm giọng nói.
“Cấp Tiên?”, Ma Tử kinh ngạc, Phượng Vũ cũng kinh ngạc.
Pháp trận cấp Tiên vượt ra khỏi cảnh giới Thiên Võ, có thể đoạt thiên tạo hóa, sợ rằng ngay cả Đại Hạ Hồng Uyên tới đây cũng không thể tìm được đường ra, sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong núi này.
"Ghê gớm không?"
“Ghê gớm”, Ma Tử thầm nuốt nước miếng nói.
“Còn có nhiều thứ ghê gớm hơn nữa”, Triệu Bân cười thần bí rồi bước nhanh hơn.
Ma Tử vội vàng đuổi theo, so với mê tung trận cấp Tiên thì bên trong chắc chắn còn có nhiều huyền cơ nghịch thiên hơn.