Có lẽ gì giọng ông ta quá cao nên đã thu hút cao thủ xung quanh đó kéo đến.
“Đáng chết”.
Lão già áo đen nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
Đã trễ rồi!
Có vẻ như đã trễ mất thời cơ rồi!
Dù cho có lấy được bảo bối thì ông ta cũng không thể mang đi được.
Ông ta đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Ông ta nghĩ đến đây thì ánh mắt liền trở nên hung dữ, sau đó hét lớn với giọng bá đạo: “Bảo bối ở chỗ của hắn!”
Rõ ràng là ăn không được thì phá cho hôi mà.
Ngươi không đưa bảo bối cho ta thì ngươi cũng đừng hòng sống sót ra khỏi đây.
Nhờ có cái giọng của hắn mà bỗng dưng Triệu công tử đã trở thành mục tiêu chung của tất cả mọi người, phần lớn cao thủ khắp nơi đều tấn công về phía hắn, mắt ai cũng đều như bốc lửa, tên nào tên nấy đều như sói dữ đang hằm hằm vào miếng mồi ngon.
“Bảo bối ở chỗ của hắn, vì bị ta nhìn thấy nên hắn muốn giết người diệt khẩu”. Triệu Bân cũng hét lên.
Hắn vừa thốt lên thì cao thủ tứ phương đều chau mày.
Lúc này, có đến một nửa trong số họ nhằm về lão già áo đen.
Lão già áo đen thấy vậy thì mặt liền biến sắc, không ngờ tên tiểu võ tu này lại dở chiêu đó với ông ta.
Mà cũng đúng, đâu có ai nhìn thấy, có trời mới biết là ai đã lấy.
Theo những người khác thì không có ai ngoài hai người họ, không phải lão già này thì là tên nhóc kia thôi.
“Giao ra đi”.
Lão già mặc mãng bào chặn đường lão già áo đen lại và hét lớn.
Rõ ràng là lão già mặc mãng bào quả quyết bảo bối đang nằm ở chỗ lão già áo đen.
Không chỉ có ông ta, rất nhiều người cũng đều nghĩ như vậy.
Nói trắng ra, so với lão già áo đen thì bọn họ tin lời của Triệu Bân hơn, muốn trách thì chỉ có thể trách tài diễn xuất của ai kia quá đỉnh, nói dối mà không đỏ mặt cũng không thở gấp, ánh mắt cũng cực kỳ chân thành.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều tin Triệu Bân.
Bọn họ đều là người từng trải, đương nhiên là có thể nhìn ra được.
Tóm lại là hai người họ đều không thể đi được.
“Ở chỗ của hắn”.
Lão già áo đen hừ lạnh rồi bỏ chạy nhanh hơn.
Ông ta không cần bảo bối nữa mà chỉ muốn ra khỏi đó thật nhanh.
“Ngươi chạy mà được sao?”
Mười mấy tên cảnh giới Chuẩn Thiên cười lạnh lùng rồi lại chặn đường ông ta lại.
Vẫn là câu nói đó, không ai trong hai người họ có thể đi, ngoan ngoãn giao bảo bối ra thì đôi bên cùng vui vẻ, còn nếu như cứng đầu ra thì bọn họ cũng không ngại dùng bạo lực. Có bảo bối thì tốt, nếu không có bảo bối thì bọn họ cũng chẳng thiệt thòi, liên thủ tiêu diệt lão già áo đen này thì bọn họ còn có thể chia chác tài sản của ông ta, cớ gì lại không làm chứ?
Sau đó thì lão già áo đen đã bị đập cho một trận.
Ít không địch nổi nhiều, một mình ông ta không thể nào đánh lại nhiều tên cảnh giới Chuẩn Thiên đến thế.
“Ta không có lấy”.
“Bọn ta không tin”.
Cuộc đối thoại của hai bên rất đơn giản và dễ hiểu.
Lão già áo đen có một trăm cái miệng cũng không biện hộ được.
Các cao thủ thì chẳng cần quan tâm, mặc kệ ngươi có cầm hay không, đánh đã rồi nói sau, dù sao thì cũng đâu có thiệt.
“Ta thật sự không có lấy”.
“Bọn ta không tin”.
Bên phía Triệu Bân cũng diễn ra y những tình tiết như thế.
Lão già áo đen bị đập thì hắn cũng phải lăn lộn suốt chặng đường, vừa chạy vừa hét.