Triệu Bân đang chọt vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng mắng to.
Nghe thế, Triệu Bân sợ đến nỗi vãi cả nước tiểu, nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào tâm thức.
Không có người mà!
Càng suy nghĩ hắn càng đi tới kết luận: Chắc là hắn nhớ Nguyệt Thần quá, cũng có thể là bị Tú Nhi để lại bóng ma, thậm chí còn bị ảo giác nên nghe thấy, nói thẳng ra là hắn bị dọa sợ mất mật rồi.
“Ảo cái đầu ngươi ấy”, Nguyệt Thần mắng to.
Tiếng mắng đó Triệu Bân không hề nghe thấy.
Nhưng hắn làm những chuyện như vậy, Nguyệt Thần lại trông thấy, cô ta đang bận hợp tác đối kháng với lời nguyền rủa, không rảnh quan tâm đến hắn, chờ đến lúc lão nương có thời gian rồi sẽ giết chết ngươi, lại còn dám sờ mó ta, ngươi tạo phản rồi.
Sợ bóng sợ gió thôi.
Ừm… Chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, Triệu Bân lại tiếp tục chọt.
Không biết Tử Đô tỉnh lại từ lúc nào, hai mắt tròn vo nhìn Triệu Bân với vẻ mặt kỳ quái, nữ tử này không bị bệnh gì đấy chứ, hay là thiếu thốn quá? Nhưng mặt khác hắn ta cũng hết sức kinh ngạc, bởi vì Nguyệt Thần thật sự quá đẹp, hắn ta tự nhận mình chưa từng gặp được người nào xinh đẹp đến thế.
Bốp!
Triệu Bân trở tay vung một cái tát tiễn hắn ta vào mộng đẹp.
Làm xong lại tìm một chiếc vớ thối bảo bối nhét vào miệng Tử Đô.
Ầm! Ầm ầm!
Nơi chân trời đã bắt đầu phát ra tiếng gầm rú, cao thủ Tử gia đã đánh tới.
Nhìn xung quanh, bóng người đông nghìn nghịt, từ xa chạy đến chỉ để xem trò hay.
“Ai da? Là nữ?”
“Dáng vẻ còn xinh đẹp lắm nhé”.
“Sao lại đi bắt cóc tống tiền thế này?”
Lại là lời ra tiếng vào, mọi người đến trước đều giật mình?
Tất nhiên cũng có người đầu óc bình thường, ánh mắt khá tinh nên vừa nhìn đã biết người này dùng thuật biến thân, nói không chừng dưới lớp da xinh đẹp ấy là lão già răng vàng ố.
Nói đi cũng phải nói lại, lớp da này thật sự rất đẹp ấy.
Chỉ vẻ ngoài đó thôi đã khiến khá nhiều người lạc mất thần hồn.
Lẽ ra đã quyết tâm sẽ sống độc thân cả đời.
Nhưng nhìn mặt mũi Nguyệt Thần xong lại có xúc động: Muốn có một tình yêu oanh liệt.
Triệu Bân cũng rất thích diễn, hất một lọn tóc.
Được rồi! Xinh đẹp thế này, e là ngoài bổn đại thiếu ra, không ai có thể so được.
“Là ai bắt cóc thiếu chủ nhà ta?”