Chuyện duyên nợ thì ai có thể nói rõ được chứ? Vẫn nên là hai bên có tình thì tới với nhau, chứ chẳng lẽ lại ép dầu ép mỡ à? Với lực chiến đấu của tên Tô Vũ, nếu đối đầu với Nguyệt Linh thì sẽ bị đánh thành đầu heo.
Nguyệt Linh đứng tại chỗ sửng sốt một hồi.
Cô ta cảm thấy hơi nực cười, cũng có một chút cảm giác cô đơn.
Triệu Bân chưa đi ngay, hiếm khi đến Tàng Kinh Các một chuyến nên hắn phải tham quan chỗ này một chút.
Hơn chín mươi phần trăm sách cổ và bí tịch ở tầng ba đều là công pháp hoặc bí thuật, hơn nữa còn là cấp bậc không thấp, chọn lựa một lúc, cuối cùng cũng có vài cái có thể sử dụng, thỉnh thoảng những bí thuật vặt có tác dụng lớn.
Chẳng hạn như thuật phân thân.
Một chiêu cuối cùng khi đánh với Sở Vô Sương, thuật phân thân vẫn rất có tác dụng.
Thế nên hắn vẫn sẽ tiếp tục luyện bí thuật này, nó sẽ là con át chủ bài cuối cùng của hắn.
Không lâu sau, hắn lấy vài cuốn sách cổ, tất cả đều là bí thuật có liên quan đến phân thân.
Những thứ này… dường như đầy đủ hơn thuật phân thân mà hắn học lỏm.
Mỗi lần học bí thuật, hắn đều có tiến bộ rõ rệt, vì thế hắn tìm một góc không người tự mình chuyên tâm nghiên cứu. Chăm chú đọc hết bộ này đến bộ khác, nhờ thiên phú nghịch thiên, hắn học cũng nhanh hơn, có thể tiếp thu chính xác phần cốt lõi của quyển sách.
Tàng Kinh Các… người qua kẻ lại khá nhiều.
Đa phần là đệ tử chân truyền hoặc là người đến đây để học bí pháp.
Cũng có vài người chạy đến đây chỉ để nhìn xem Cơ Ngân.
Triệu Bân bỏ ngoài tai những thứ không liên quan, chỉ chuyên tâm nghiên cứu bí pháp. Hắn chẳng hề cảm nhận được có rất nhiều người đang nhìn trộm hắn, tinh thần chìm đắm vào trong bí thuật, thỉnh thoảng sẽ thốt lên một chữ.
Nguyệt Linh cũng chưa rời đi, một mình cô ta dạo quanh ở tầng ba, thỉnh thoảng vươn tay lấy vài bộ sách bí tịch trên giá sách, trông có vẻ không yên lòng mấy, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Đôi lúc cô ta lại nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Bân.
Tên đó đúng là hiếu học ghê, ngồi nãy giờ không hề động đậy xíu nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn mới đứng lên, nếu nói với người ngoài rằng hắn đã học được hết mấy bộ thuật phân thân này, chắc người ta cũng sẽ tin. Người nào từng xem trận đấu tân tông cũng đều biết khả năng tiếp thu của tên này cực kỳ đáng sợ, hắn gần như có thể hiểu biết rõ ràng vài tuyệt chiêu của mấy yêu nghiệt, chẳng hạn như Bá Đao - Phách Thiên Trảm.
Đặt mấy bộ bí thuật này lại chỗ cũ, Triệu Bân lại sang một bên tìm tiếp.
Hắn muốn tìm gì nữa? Tìm bí pháp liên quan đến Thiên Nhãn, càng nhiều càng tốt.
Tiếc là tìm cả tầng ba, hắn cũng không thấy có cuốn nào về Thiên Nhãn, bí thuật kiểu đó chắc là hiếm lắm, hơn nữa cũng rất quý giá, cho dù là có thì nó cũng sẽ không được để ở đây, chắc người ta đã đem giấu đi rồi.
Khi màn đêm buông xuống, hắn mới ra khỏi tầng ba.
Lúc quay lại tầng một, U Lan vẫn còn ở đó, cô ta mới là người chăm chỉ, cứ với tốc độ này thì e là không lâu nữa, cô ta sẽ có thể lấy hết nội dung sách bí thuật ở tầng một mang về cho La Sinh Môn mất.
“Chú ý một chút!”, lúc đi ngang qua chỗ cô ta, Triệu Bân khẽ nói.
Hắn xem như có chút qua lại với U Lan nên không muốn cô ta bị phạt vì tội ăn cắp.
Nếu có thể thì cô ta muốn rời khỏi La Sinh Môn, nhưng suy nghĩ này cứ như là một ảo tưởng.
Làm một sát thủ thì cả đời đã định sẵn sẽ là kẻ ám sát.
Chẳng hạn như U Lan, e là kết cục của cô ta đã định sẵn trước là cả đời này chỉ là một công cụ giết người, La Sinh Môn máu lạnh vô tình, cũng không thể để cô ta sống sót rời đi, muốn đi à? Vậy thì chết.
Nhìn Triệu Bân đi xa, U Lan khẽ chau mày.
Một câu “chú ý một chút” có quá nhiều hàm ý.
Tên Cơ Ngân kia biết thân phận thật của cô ta?