Hắn chính là Cơ Ngân?", mấy lão tiền bối có mặt cũng chăm chú quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Tên nhóc này quả nhiên giống như lời đồn đại, khuôn mặt của hắn trông rất bình thường nhưng hắn lại là một thiên tài yêu nghiệt có sức mạnh nghịch thiên.
Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Triệu Bân cũng đã tới.
“Ngươi cùng Triệu gia cũng có quan hệ sao?”, Lâm Tà nhỏ giọng hỏi.
Triệu Bân không trả lời, hắn chỉ nhìn từng người của Triệu gia, thân thể của bọn họ không chỉ run rẩy trong gió mà từng người trong gia tộc đều đã bị phế hết tu vi, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, sợ rằng trên đường bị áp giải tới Đế Đô thì bọn họ chưa từng được ăn một bữa đủ no. Thậm chí phần lớn bọn họ đều có nội thương, ngay cả đứa nhỏ hai ba tuổi cũng có khuôn mặt tím đen, nhất định là trên đường đi đã bị hành hạ không ít. Đây không còn là Triệu gia trong trí nhớ của hắn nữa, bất kể nhìn từ góc độ nào thì trông bọn họ đều giống như một đám nạn dân đói rách đang chạy loạn.
Triệu Bân bật khóc, nước mắt lưng tròng.
Đi cùng với những giọt nước mắt của hắn chính là một cỗ sát ý hết sức khủng khiếp tràn ra khắp địa cung. Tất cả những người có mặt, bao gồm cả cường giả cảnh giới Địa Tạng cũng không khỏi rùng mình. Sát ý của hắn bộc phát ra bốn phương đã đánh thẳng vào linh hồn của bọn họ.
“Tên nhóc này làm sao vậy?”, Lâm Tà sửng sốt hỏi.
Ngưu Oanh, Xích Yên và Bạch Nhật Mộng cũng cau mày, sát ý mà Cơ Ngân bộc phát ra lúc này quá kinh người.
Người của Triệu gia cũng cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể sững sờ nhìn Triệu Bân, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
“Cơ Ngân”, Thanh Dao thì thào kéo góc áo của Triệu Bân lại, cô ấy có thể hiểu được trong lòng Triệu Bân có biết bao nhiêu căm hận, nhìn thấy người trong gia tộc của mình bị ngược đãi thì chắc chắn ai cũng sẽ phát điên lên giống như hắn mà thôi! Nhưng tình hình bây giờ rõ ràng vẫn chưa đủ thuận lợi, hắn chưa thể để lộ ra danh tính của mình, hắn nhất định phải kìm chế!
Triệu Bân vội vàng định thần lại, cũng vội vàng tiến lên nói: "Gia chủ Triệu gia Triệu Uyên đâu?"
"Vẫn đang ở đây".
Lục trưởng lão Triệu gia ho khan nói, trong lồng ngực của ông ta vẫn đang đeo một tấm bùa trữ vật, bên trong tấm bùa là chiếc giường băng ngọc đang phong ấn Triệu Uyên ở trên đó, thi thể của ông ấy vẫn còn nguyên vẹn.
“Ta sẽ giữ nó”, Triệu Bân nhận lấy tấm bùa từ tay lục trưởng lão rồi bỏ vào không gian bên trong chiếc nhẫn ma. Tuy rằng hắn đang cảm thấy cực kỳ phẫn nộ nhưng vẫn cố hết sức áp chế xuống, mà trong giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Tiền bối, ta sẽ đưa mọi người về nhà".
"Có thể đi đâu đây?", Ngưu Oanh hỏi một câu theo bản năng.
"Yên tâm đi, nơi mà ta tìm ra còn an toàn hơn ở Đế Đô", Triệu Bân cười nói nhưng khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, nhìn thấy mấy người tiểu hắc mập, nhóc hám tiền và Xích Yên thì trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp. Ân tình này của mọi người hắn sẽ ghi nhớ cả đời.
“An toàn hơn ở Đế Đô…?”, đừng nói tới đám tiểu bối, ngay cả mấy lão tiền bối cũng đều cau mày, tên nhóc này có khẩu khí cũng lớn thật đó! Trên toàn cõi Đại Hạ này thực sự còn có một nơi an toàn hơn ở Đế Đô hay sao?
"Việc này không nên chậm trễ, đi thôi", Triệu Bân nhấc lục trưởng lão lên lưng rồi lại biến ra rất nhiều phân thân, chừng hơn một trăm phân thân, đây đã là cực hạn của hắn rồi, mỗi một phân thân của hắn lại cõng theo một người của Triệu gia đuổi theo bản thể của hắn.
“Tin tưởng hắn”, Thanh Dao cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức cõng theo một người của Triệu gia rồi vội vàng đuổi theo.
Ngưu Oanh, nhóc hám tiền, Xích Yên và mấy lão tiền bối nhìn nhau một cái rồi cũng lựa chọn tin tưởng.
Đêm nay dường như vô cùng dài.