Huyễn Mộng lại tiếp tục đuổi theo hắn, chủ yếu là vì tò mò, cô ta tò mò muốn biết tên nhóc này vội vã như vậy để làm gì? Trước đây khi Đế Đô phong tỏa, ba ngày liền bọn họ đều chạy tới đây, hôm nay được bước vào thành thì cái tên này liền giống như một con ngựa bị đứt dây cương, chỉ cần lơ là một chút thì cô ta sẽ mất dấu hắn. Ma Tử đã nói tuyệt đối không thể để cho tên này chạy mất.
Đến trước một tòa lầu các, Triệu Bân lại đột nhiên đứng lại.
Chính xác mà nói thì đây là một thanh lâu, mới sáng sớm mà thanh lâu này đã làm ăn rất tốt.
Trước khi đến đây hắn đã nghiên cứu địa thế rất kỹ. Thanh lâu này gần với hình tháp nhất, nếu như hắn đứng ở tầng cao nhất của thanh lâu thì hắn có thể dùng kính viễn vọng quan sát hình tháp. Dù sao hình tháp cũng không phải là nơi tầm thường, xung quanh nơi đó lúc nào cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, người bình thường không thể đến gần, cho nên hắn chỉ có thể quan sát nó từ xa.
Huyễn Mộng đuổi theo tới đây thì cũng dừng lại, bất giác ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu rồi liếc nhìn lối vào, cô ta thấy có rất nhiều cô gái ăn mặc quần áo không chỉnh tề đang đứng chèo kéo khách, giọng nói hết sức õng ẹo: "Đại gia, sao bấy lâu nay không thấy ngài tới chơi?"
Nếu cô ta không nhầm thì đây rõ ràng là một thanh lâu!
Triệu Bân không nghĩ nhiều, liền xông vào thanh lâu.
"Ngươi..."
Huyễn Mộng đuổi theo được thêm hai bước thì phải dừng lại, bên trong đôi mắt đẹp đã bùng lên ngọn lửa.
Ngươi hay lắm Cơ Ngân, bên cạnh đã có một đại mỹ nữ mà vẫn còn vội vã chạy đến chỗ này.
Chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy rất xấu hổ!
"Ngươi chờ đó cho ta".
Huyễn Mộng nhìn quanh một lượt rồi phóng vào một con hẻm nhỏ.
Sau khi bước ra ngoài, cô ta đã mặc một bộ quần áo mới. Cô ta đã cải trang thành đàn ông, có thêm hai cái râu ở trên mép, trên tay còn cầm thêm một chiếc quạt gấp. Tư thế đi đứng của cô ta lúc này cũng rất giống một hảo hán, tuy vẫn còn có chút kỳ quái.
Vẻ ngoài của cô ta rất đẹp.
Sau khi cải trang thành đàn ông thì trông cô ta cũng hết sức đẹp trai.
Các cô gái ở đây nhìn thấy cô ta thì đôi mắt cũng đều trở nên sáng long lanh.
Tuy nhiên, Huyễn Mộng cảm thấy rất mất tự nhiên, thành thật mà nói, từ khi cô ta trà trộn vào Thiên Tông thì chưa có chuyện mạo hiểm nào mà cô ta chưa từng làm qua, duy chỉ có chuyện bước vào thanh lâu là từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô ta chưa bao giờ làm.
"Vị công tử này trông lạ mặt quá", tú bà cười ha hả đi tới hỏi.
“Ta… đang tìm một người”, Huyễn Mộng nhìn trái nhìn phải rồi nói.
"Đã tới đây rồi thì có ai không tìm người đâu", tú bà cười tủm tỉm nói.
Huyễn Mộng đẩy tú bà ra, cô ta tới đây tìm người cũng không giống như kẻ khác tới đây tìm người.
Bên kia, Triệu Bân đã lên tầng cao nhất của thanh lâu.
Hắn trả một ngàn lượng để bước vào khuê phòng của một cô gái.
"Đại gia, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng", cô gái kia bày ra tư thái yểu điệu nói, nở nụ cười tươi như hoa nở.