Bên trong thành cổ Thanh Phong tráng lệ, tiếng ầm ầm cứ vang lên liên tục không ngừng.
Ở trung tâm thành, một đông một tây đang đánh nhau, khí thế ngút trời, mà người kéo đến xem cũng ùn ùn không ngớt, so với lúc truy đuổi Cô Lang càng náo nhiệt hơn.
Chủ yếu là vì, trong trận đại chiến này toàn là người có lai lịch lớn.
Hai vị thiếu thành chủ thành khác đang đánh nhau với con rể và con gái của thành chủ thành Thanh Phong, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy hấp dẫn rồi.
"Người con rể này tìm được lúc nào vậy?"
Càng lúc càng có nhiều người chú ý đến Triệu Bân, thật đáng tiếc khi hắn lại đeo mặt nạ, đừng nói đến bọn họ, ngay cả Yên Thiên Phong cũng chưa được nhìn thấy gương mặt thật của Triệu Bân.
"Là người nhà nào vậy?"
Không ít người lẩm bẩm, nhìn lâu như vậy cũng không thể nhìn ra chút manh mối nào của Triệu Bân.
Đó là do Triệu Bân đã cố hết sức che giấu.
Nếu không phải như vậy, thì hắn cũng không đến nỗi bị Hán Triều đánh bẹp.
Hắn vô cùng thận trọng!
Nếu như hồ đồ bị cuốn vào tranh chấp, dốc hết sức mạnh ra bên ngoài, thì kẻ ngu cũng có thể nhìn ra thân phận của hắn, hắn chẳng những chẳng có lợi ích gì, mà Triệu gia cũng sẽ gặp chuyện phiền phức.
Bước ra khỏi cửa, phải cẩn thận thì mới có thể tồn tại lâu dài được.
Nói đến Yên Thiên Phong, ông ta cũng đã ra tới nơi, một bước bay lên nóc của tửu lầu cao nhất trong thành để theo dõi tình hình hai bên. Ông ta là thành chủ mà cũng phải chăm chú theo dõi trận đấu, sự xuất hiện của ông ta đã khiến cho người trên phố bàn tán không ngớt, khiến cho trận đại chiến càng thêm đặc sắc.
"Cứ để mặc cho họ làm loạn thế này sao?"
Quản gia của thành chủ cũng đang ở đây, ho khan một tiếng, bởi vị trận đại chiến trong phủ thành chủ xem ra đã hỏng bét, chiến trường kéo ra tới tận ngoài phố, tạo nên cảnh hỗn loạn không dứt.
“Tự khắc sẽ có người bồi thường”, Yên Thiên Phong nhẹ giọng nói.
Xem đi! Chẳng có lão thành chủ nào mà không xảo quyệt gian trá.
Ông ta đang đợi đánh xong thì mới tính sổ.
Nếu như không thể hút sạch máu của thành Thương Lan và thành Xích Dương thì đó nào phải là Yên Thiên Phong nữa.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, một tia sáng chói mắt bỗng chiếu ra.
Vũ Văn Hạo đã bị đánh bại.
Đâu chỉ bị đánh bại, còn là bị đánh bại rất thê thảm, từ trên nóc nhà rơi bịch xuống. Thanh Dao hạ thủ quá độc ác, nếu không phải có hai lão già thành Xích Dương tiến lên, thì vị thiếu thành chủ này có khi đã bị tiêu diệt.
"Hán Triều".
Trước khi Vũ Văn Hạo ngất đi, hắn ta vẫn còn quát lên như vậy.
Đặc sắc quá.
Rõ ràng là đã thương lượng xong hết cả, thế mà trong cả quá trình chỉ có một mình hắn ta đánh với Thanh Dao, chẳng những không đánh lại nổi mà còn bị xử lý không nương tay.
"Ra tay quá nặng".
Hai lão già thành Xích Dương hừ lạnh, nhìn Thanh Dao bằng ánh mắt dữ tợn.
"Chưa ném hắn ta xuống suối vàng được đã là nể mặt hắn ta lắm rồi".
Thanh Dao khẽ nói, xoay người rời đi, đằng đằng sát khí giẫm lên mái hiên, hướng thẳng đến chỗ của Triệu Bân. So với Vũ Văn Hạo, cô ấy càng căm ghét Hán Triều hơn.
"Đi".
Hai lão già thành Xích Dương hừ lạnh, đưa Vũ Văn Hạo đi lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất.
"Đi?"
Mấy cường giả phủ thành chủ ngay lập tức nhảy ra chặn đường.
"Làm gì đó?"
"Thành chủ đã dặn, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được".
"Đợi đã".
Lời còn chưa dứt, thì cả đám cường giả đã lao vào.
Kết cục cũng không khó để tưởng tượng.
Hai lão già thành Xích Dương cũng không thể ngăn cản được nhiều người đến vậy, cho nên ngay lập tức bị bắt lại. Thủ hạ phủ thành chủ ra tay không nặng không nhẹ, vừa đủ như yêu cầu của thành chủ, tất cả bao gồm cả Vũ Văn Hạo đều bị đánh chỉ còn lại một hơi thở, nằm ngổn ngang co quắp ở đó, miệng còn phun ra một ít máu.
"Thoải mái".
Yến Thiên Phong tạm thời còn chưa nhìn thấy, chỉ chăm chú theo dõi trận chiến phía bên kia.
Ầm! Bang! Ầm!
Ở phía đông thành vẫn đang đại chiến say sưa, Hán Triều đã nuốt Bạo Nguyên đan, hung hãn bức người, mang theo khí huyết cuồng bạo, đánh Triệu Bân tới mức đứng không vững.
"Nếu mà ở bên ngoài thành thì ta đã cho ngươi nổ mất xác rồi!"
Triệu Bân thầm nguyền rủa, vừa chiến đấu vừa rút lui, chỉ cần không bị người khác nhận ra là được rồi, bên phía Thanh Dao hình như cũng đã đánh xong.
"Giết".
Hán Triều gào thét, dùng tay tróc nóc nhà lên, đập về phía Triệu Bân.
Keng!
Triệu Bân dẫn động chân nguyên, một kiếm chém ra, gạch đá bay tung tóe.
Keng!
Hắn còn chưa kịp đứng vững thì Hán Triều đã lao tới, cây giản bạc của hắn ta được chân nguyên bao phủ, lại có phù văn quỷ dị đang lưu chuyển, cầm trong tay ầm ầm rung chuyển, uy lực vô cùng.
"Thật là một món vũ khí bá đạo".
Trong số những người đứng xem có không ít võ tu cảnh giới Huyền Dương, ánh mắt của ai cũng ngời sáng, sớm đã nghe nói Hán Triều có trong tay một món vũ khí không tầm thường, hôm nay nhìn thấy đúng là được mở rộng tầm mắt, cây giản bạc này thật sự không tầm thường.
Ông!
Triệu Bân đứng yên, giơ kiếm lên chắn trước người.
Bang!