Không ngờ lúc nhỏ đáng yêu mà ngày lớn lại càng lúc càng khó nhìn.
"Công chúa thật là mạnh mẽ".
Nhiều đệ tử ho khan một tiếng, dù sao Cơ Ngân cũng là đệ tử nội môn!
“Cơ hội đến rồi”, đám người Ngô Khởi ở trên đỉnh núi cách đó không xa có kính viễn vọng cho nên có thể thấy rõ Triệu Bân đã bị cải lão hoàn đồng, với cơ thể nhỏ bé như vậy thì chắc chắn sức chiến đấu của hắn đã giảm đi rất nhiều. Cơ hội của bọn họ đã đến, lúc này ai cũng đang nghĩ cách để đánh Cơ Ngân tàn phế.
Long Phi dừng lại trên một đỉnh núi.
Đây là đỉnh Ngọc Linh, đỉnh núi chỉ dành riêng cho công chúa.
Trong số đệ tử Thiên Tông thì chỉ có một mình cô ta là có được vinh dự này.
Đỉnh Ngọc Linh tuy không lớn nhưng rất thanh tĩnh.
Ngoài Long Phi ra thì ở đây còn có hai cô gái khác.
Hai người này là thị nữ của công chúa được điều tới đây từ hoàng cung để chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của công chúa. Không hổ là công chúa Đại Hạ, ngay cả thị nữ của cô ta cũng có cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, hơn nữa trông người nào cũng hết sức xinh đẹp, chỉ có điều vẫn còn kém xa Long Phi.
Hửm?
Triệu Bân thở dài lẩm bẩm một tiếng, bị bế vào đỉnh Ngọc Linh hắn cũng không còn giãy dụa nữa, trở nên rất an phận, chỉ có điều cái mũi nhỏ của hắn lúc này lại hơi giật giật như một chú chó con đang đánh hơi.
"Có lôi tức".
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, hắn đã ngửi được mùi của lôi tức.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì bên trong đỉnh Ngọc Linh nhất định cũng có một tòa Lôi Trì.
"Đồ tốt".
Triệu Vân cười ha hả, cái lưỡi nhỏ còn liếm mép tham lam.
Không đi, hắn nhất quyết sẽ không rời đi cho đến khi nào hắn hấp thụ sạch sẽ lôi tức trong Lôi Trì của Long Phi!
“Sao ngươi không nhảy xuống?”, Long Phi nhìn Triệu Bân cười nói.
“Buồn ngủ”, Triệu Bân ngáp một cái nói.
Nghe đến đây thì hai thị nữ đều che miệng cười trộm, không biết đây là nhân tài nhà ai, trước giờ chưa từng có ai dám giỡn mặt với công chúa của bọn họ thế mà Cơ Ngân lại dám, tên nhóc nổi tiếng này nay lại cải lão hoàn đồng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hắn đúng là đáng yêu hết sức.
"Ngươi ngủ bên kia".
Long Phi cũng bị chọc cười, tiện tay đặt Triệu Bân xuống.
Đôi chân nhỏ của Triệu Bân bước đi tập tễnh, hắn lạch bạch đi thẳng lên tòa lầu các mà Long Phi chỉ, chờ tới khi đêm dài yên tĩnh thì hắn nhất định sẽ trở ra ngoài tản bộ, hiếm khi mới có thể gặp được một tòa Lôi Trì, nếu như có thể hấp thụ nó thì có khi lại gặp được cơ duyên tạo hóa khác.
"Cải lão hoàn đồng?"
Ở thành Thiên Thu vẫn đang là ban ngày, những tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Bên trong Thiên Tông có nội gián của Ma gia, sau khi người đó đi xem xét tình hình của Triệu Bân thì đã truyền tin trở lại đây, xác định chắc chắn là Triệu Bân đã cải lão hoàn đồng, chuyện này khiến cho cả Thiên Tông một phen nhốn nháo mà vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.
"Chuyện này đúng là kỳ quái".
Đại trưởng lão Ma gia trầm ngâm.
Nhị trưởng lão Ma gia cũng trầm ngâm, ngay cả đệ tử của Hồng Uyên còn không nhìn ra được manh mối thì huống chi là hai người bọn họ, chỉ có quỷ mới biết được Triệu Bân mắc phải căn bệnh quái quỷ gì, hay là do hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu xa cho nên mới bị ông trời trách phạt? Bất luận thế nào thì đây cũng không phải là chuyện tốt, hi vọng hắn không vì vậy mà bị tổn hại căn cơ.
"Cải lão hoàn đồng?"
Đến tối, các thế lực lớn cũng đã nhận được tin tức.
Cũng giống như Ma gia, bọn họ chẳng nghĩ ra được nguyên nhân là gì.