Liễu Tâm Như vươn tay, khoác lấy cánh tay Triệu Bân, nghiêng khuôn mặt nhỏ vào vai hắn.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ là linh nghiệm nhất, nàng biết thời gian Triệu Bân ở lại phàm giới không còn bao lâu nữa.
Khụ…
Đột nhiên có tiếng ho vang lên từ phía sau.
Có người đến, là một ông già… Ừm… Là kẻ trừng phạt!
Nguyệt Thần nhìn thấy lão ta thì liếc mắt.
Sao lão già này lại không biết chọn thời điểm thế nhỉ?
“Chào tiền bối!”, Triệu Bân vội hành lễ.
“Chào tiền bối!”, Liễu Tâm Như cũng vội hành lễ.
Cô gái thắc mắc trong lòng, sao trên người ông lão này lại không có khí tức gì?
Có lẽ do đạo hạnh của nàng còn quá thấp, nhân gian lớn biết chừng nào, những người tài giỏi nhiều không kể xiết.
“Nhóc con nhà ngươi được đấy. Không ngờ còn biết tìm đến nơi chân trời này!”, kẻ trừng phạt ngồi xuống.
“Ta tìm được đường này từ một bí cảnh!”, Triệu Bân cưới đáp.
“Ngồi đi”.
Kẻ trừng phạt phất tay, một bàn cờ xuất hiện
Mấy ngày nay lão ta đã nghiên cứu thông thạo kì phổ, phải tìm cơ hội tìm lại mặt mũi.
Triệu Bân tằng hắng.
Nguyệt Thần cười vui vẻ.
Xem đi, lão già này đâu có chịu cô đơn.
Nếu đã như vậy thì cô ta cũng không ngại kiếm thêm một ân tình.
“Có thêm điềm được của rồi!”, Triệu Bân cười he he rồi ngồi xuống.
“Giống lần trước!”, kẻ trừng phạt vuốt râu, vẻ mặt bình thản, nghiên cứu lâu như vậy cũng tìm ra được vài chân lý, nếu không có được chút bản lĩnh thì lão ta đã không chạy đến chỗ này rồi.
“Được thôi”.
Triệu Bân xắn tay áo rồi liếc nhìn qua Nguyệt Thần.
Tú Nhi cũng thú vị, ra dấu ok cho Triệu Bân qua ý thức.
Thế cờ bày ra.
Kẻ trừng phạt đi trước.
Tư thế đánh cờ của Triệu công tử cũng rất phi phàm.
Liễu Tâm Như rất hiểu chuyện, nàng biến thành cô hầu nhỏ ngoan ngoãn rót đầy rượu vào ly cho hai người đang chơi cờ, sau đó lặng lẽ đứng bên cạnh Triệu Bân.
Nàng không biết đánh cờ, cũng không biết được sự huyền diệu bên trong.
Nàng chỉ biết rằng Triệu Bân từng thắng lão tiền bối này một ván.
“Lâu rồi không gặp, khả năng đánh cờ của tiền bối lại tiến bộ khá nhiều”, Triệu Bân cười nói.