Triệu Bân cũng không nghĩ tới nữa.
Tốc độ của hắn đột ngột tăng lên.
Vẫn chưa tới Nam Vực là đã nhìn thấy sương máu cuồn cuộn trên bầu trời phía xa, bên tai có thể nghe thấy tiếng gào thét giống như tiếng quỷ kêu ai oán, lại là ác linh! Sau khi nghỉ giữa trận, chúng lại ngóc đầu trở lại rồi, thế trận còn lớn hơn cả trước đó.
Triệu Bân không chính diện xông tới, hắn đi đường vòng để vào Nam Vực.
Không lâu sau, phía thành Vong Cổ truyền ra tiếng la hét, bên đó có năm cảnh giới Thiên Võ trấn thủ, mặc dù không thể đánh lùi được ác linh nhưng vẫn có thể duy trì được thế trận ổn định.
Vèo!
Triệu Bân lao qua mặt biển như tia sáng.
Nam Vực bây giờ không còn giống trong ký ức của hắn nữa, nước biển đã đổi thành màu đen kịt, sóng cuồn cuộn bên trong, mang theo sức mạnh ác niệm. Đám ác linh nối đuôi nhau chui lên từ dưới đáy biển như những con quỷ thoát khỏi địa ngục, lao về phía dương gian, số lượng cực kỳ nhiều, nhìn thôi mà đã nổi hết da gà.
“Tú Nhi!”
“Nhìn đây!”
Nguyệt Thần chống một tay lên má, mượn mắt của Triệu Bân quan sát.
Không thể dùng mắt của thần, cô ta cũng không dám vận dụng hồn lực để cảm nhận nên chỉ có thể tìm bằng cách đó, thần linh mà sống thảm như cô ta thế này thì đúng là xấu hổ, nhưng nếu dám để lộ ra chút gì thì nhất định sẽ khiến người kia phát hiện mất.
Triệu Bân cũng đang tìm.
Lúc tìm người, tên này cũng không rảnh tay.
Hắn dùng căn nguyên bọc lấy ánh sáng vô lượng, tôi luyện đến tận cùng, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí bên trong. Theo hắn thấy, đó là sức mạnh công đức, như có như không mà huyền diệu khó giải thích, có đạo uẩn ẩn chứa bên trong.
“Dừng!”
Bỗng dưng Nguyệt Thần lên tiếng.
Triệu Bân ngừng lại trên một hòn đảo, mặc dù đó là một hòn đảo trụi lủi nhưng cũng đầy rẫy những ác linh đen ngòm, vài con trong đó còn không chịu ngoan ngoãn mà cứ hung hăng nhào tới, bị Triệu Bân chưởng tan thành tro, nếu không phải bởi chẳng có thời gian ở đây lằng nhằng thì hắn đã đại khai sát giới rồi.
Nguyệt Thần cực chuyên nghiệp, chỉ nhìn chằm chằm vào đám ác linh.
Ánh mắt của thần siêu phàm thoát tục, kèm theo sự suy diễn, dựa vào ác linh để truy ngược dòng ra người triệu hồi chúng. Mặc dù trạng thái của cô ta không ổn nhưng vẫn miễn cưỡng làm được, có điều chẳng thể duy trì quá lâu, sợ kẻ trừng phạt.
“Có tìm được không?”, Triệu Bân khẽ hỏi.
“Biển Chết!”, Nguyệt Thần không nhìn nữa mà đưa ra đáp án chắc chắn.
“Lão già nhà ngươi được lắm, đúng là biết chọn chỗ mà”. Mắt Triệu Bân sáng rực, hắn bay lên trời. Biển Chết ấy à? Hắn khá rành nơi ấy, Thương Khung từng bị phong ấn ở đó, một cấm địa lớn của Nam Vực.
Vèo!