Nữ Soái khẽ than, trong đầu run lên.
Sau đó, có một ánh sáng bay ra từ mi tâm của cô ta.
Nói đúng ra thì đây là tà niệm của Hồng Tước hóa thành hồn phách, giống hệt như Hồng Tước sinh ra. Cô ta điên cuồng chui ra khỏi thể tiên của Hồng Tước như một kẻ phát rồ, ôm chặt Tử Y Hầu. Một kẻ gian ác như bà ta mà lại khóc đến đau lòng: “Ngươi đã nói ngươi sẽ không giết ông ta mà”.
Đám người im lặng.
“Ngươi” trong lời của tà niệm của Hồng Tước… chính là Ân Trú.
“Ông ta” trong lời của niệm của Hồng Tước… là Tử Y Hầu.
Điều duy nhất khiến bọn họ bất ngờ là tà niệm này lại có một đoạn tình cảm như vậy.
Haiz!
Hồng Uyên than thở, lặng lẽ xoay người.
Ông ta chưa từng yêu ai, nên không biết tình cảm khi đi đến mức độ đậm sâu thì sẽ đến như thế nào, thật sự có thể khiến người ta cuồng si như vậy sao? Thật sự sẽ khiến người ta không màng sống chết? Giống như Tử Y Hầu, từ đầu đến cuối chỉ sống vì Hồng Tước. Thiên Tông, Hoàng tộc hay Đại Hạ gì đều chẳng quan trọng, nhân tính của ông ta, tín niệm và cố chấp của ông ta từ đầu đến cuối chỉ giành cho một mình Hồng Tước.
Màn đêm yên lặng kéo xuống.
Dưới ánh trăng, Thiên Tông vẫn rất náo nhiệt.
Bởi vì có một người đã xông vào sơn môn của Thiên Tông.
Là một bóng người xinh đẹp, quanh thân có dị tượng sản sinh, kết hợp với ánh trăng trông hệt như ảo mộng.
Nhìn kỹ mới biết, chẳng phải là Liễu Tâm Như hay sao? Nàng dĩ nhiên là đến để trông coi Triệu Bân rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Thiên Tông.
Trượng phu của nàng đã ở lại đây hai năm dưới cái tên Cơ Ngân.
Không ai ngăn cản nàng.
Cũng không ai dám ngăn nàng.
Nhưng nàng lại là tâm điểm của sự chú ý.
Thế nhân đều biết chuyện của Triệu Bân, biết hắn có một người thê tử mù.
Nhưng hôm nay gặp lần đầu, có vẻ như không giống lời đồn.
Cô gái tên Liễu Tâm Như này không chỉ không mù, mà còn là một yêu nghiệt nghịch thiên, huyết mạch bá đạo, thiên phú kinh diễm. Chỉ sau hai năm mà đã đến cảnh giới Chuẩn Thiên. Cùng là người Liễu gia, cùng sinh ra từ một cha, nhưng nàng còn mạnh hơn cả thể Thiên Linh của tỷ tỷ mình.
“Đẹp thật đấy!”
Không ít người lẩm bẩm, đặc biệt là đám nam đệ tử đều nhìn đến si mê.
Nhưng bọn họ cũng chỉ khen chứ không hề dám có chút suy nghĩ nào với cô gái này. E là chỉ có người như vậy mới xứng đáng với Triệu Bân. Đứng cùng nhau thì chính là trời sinh một đôi.
“Liễu Thương Không kia đúng là không tầm thường!”
Nhóm lão bối tụ tập lại một chỗ, thi nhau tặc lưỡi.