Ân Minh chắc chắn vẫn còn đang âm mưu chuyện khác, động tĩnh lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
"Cơ Ngân không có ở đây cho nên cũng không còn ai giữ thể diện cho đỉnh Thanh Vũ".
"Hắn có ở đây cũng không làm được gì, Ân Minh bây giờ đã là ký chủ của Cửu Vĩ Hồ".
"Chắc chắn bọn họ sẽ bị đánh chết".
Những tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Những kẻ đang đứng mắng chửi khiêu khích một chút cũng không biết mệt, càng chửi càng hăng.
Nhưng có mắng chửi cỡ nào thì cũng không thấy đỉnh Thanh Vũ đáp lại.
Bây giờ thì làm gì còn ai đáp lại được.
Tất cả nam đệ tử trên đỉnh Thanh Vũ đều đã bị thương nặng, suýt chút nữa còn tàn phế, cũng không thể để cho hai nữ đệ tử là Thanh Dao và Mục Thanh Hàn xuống dưới tham chiến.
"Cơ Ngân, ngươi có thích món quà ta tặng ngươi không?"
Trên ngọn núi cách đó không xa, Ân Minh đang thoải mái nằm nghiêng trên ghế mỉm cười tàn nhẫn. Hắn ta đang nằm đây chờ Cơ Ngân trở về, tới lúc đó thù mới hận cũ hắn ta sẽ thanh toán hết một lượt. Trong người hắn ta bây giờ đã hừng hực lửa giận, dường như không còn đợi được tới ngày tiêu diệt Cơ Ngân.
Haiz!
Dương Huyền Tông thở dài, cau mày thật chặt.
Ông ta đã sớm biết một khi Ân Minh xuất quan thì sẽ không chịu an phận, hiện giờ sự thật đã cho thấy ông ta đoán quả không sai. Ông ta đã hạ lệnh cấm đệ tử đỉnh Thanh Phong xuống núi nhưng mấy đứa nhóc này lại cố tình không chịu nghe lời, tất cả đều chạy đến diễn võ đài nghênh chiến, cuối cùng không tránh khỏi cảnh bị đánh thê thảm. Ông ta không thể tưởng tượng được một khi Cơ Ngân quay về tông môn thì mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào.
"Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ xảy ra đại loạn".
Ngô Huyền Thông cũng có mặt ở đó, lão ta đang rất lo lắng, viễn cảnh phản nghịch dường như đã xuất hiện ngay trước mắt.
"Phản nghịch", chỉ có thể dùng hai chữ này để diễn tả tình huống bây giờ.
Thân là chưởng giáo, Dương Huyền Tông có thể cảm nhận được chuyện này rõ ràng nhất.
Kể từ khi Hồng Uyên bị trọng thương, nhóm cường giả Thiên Võ phe Quỷ Minh ngày nào cũng phái người tới Thiên Tông, triều đình cùng biên quan để thăm dò, đây hiển nhiên là dấu hiệu của việc muốn đoạt quyền. Mặc dù Dương Huyền Tông là chưởng giáo của Thiên Tông nhưng cũng không thể trấn áp được tình hình, nhất là dạo gần đây còn có rất nhiều trưởng lão ngoại lai từng bước thâm nhập vào các vị trí quan trọng trong tông môn khiến cho ông ta lực bất tòng tâm, cũng dần dần mất đi hết quyền lực. Tình hình trong triều đình cũng như ngoài biên quan cũng không khá hơn là bao.
Khi thời cơ chính mùi thì nhóm cường giả Thiên Võ phe Quỷ Minh nhất định sẽ liên thủ đoạt quyền.
Mà một khi thời cơ đã chính mùi thì quá trình này cũng không cần phải tốn quá nhiều thời gian, chỉ cần một ngày là đủ.
Cho nên mới nói, việc cấp bách lúc này chính là tìm được đan Bất Lão.
Nếu như có thể tìm được đan Bất Lão thì lão tổ Hồng Uyên mới có cơ hội hồi phục lại như cũ.
Nếu như đệ nhất thiên hạ đã không còn bị trọng thương thì làm gì còn ai dám tác loạn.
"Phong tỏa đỉnh Thanh Vũ".
"Mang linh dược trị thương đến đó, ta sẽ trả tiền hết".
Một lúc lâu sau Dương Huyền Tông mới lên tiếng.
Ngô Huyền Thông nghe vậy thì cũng lẳng lặng rời đi.
…
Bên trong di chỉ Ma vực, Triệu Bân lại dừng bước chân.
Hắn vẫn chưa tìm thấy Sở Vô Sương và Thiên Vũ.
Ở nơi quỷ quái này không thể hét to, nếu như đồng đội của mình nghe được thì không sao, nhưng nếu như để kẻ thù nghe được vậy thì nhất định sẽ bị bọn chúng kéo bè kéo lũ đến đánh. Chỉ cần một tên hét lớn "Cơ Ngân ở đây" thì chắc chắn sẽ có một số lượng lớn kẻ thù ập tới tìm hắn nói chuyện phiếm, đến lúc đó thì hắn lại phải trông chờ vào khả năng chịu đòn của mình.
"Lúc này mà còn phải chơi trốn tìm, không vui đâu!"
Triệu Bân nói rồi lại đi tìm theo hướng khác.
Hắn nói mình đang chơi trốn tìm cũng không sai, hắn đang tìm kiếm mà Sở Vô Sương cùng Thiên Vũ cũng đang tìm kiếm trong vô vọng, Tiên trận bên trong di chỉ Ma vực không ngừng biến hóa quấy nhiễu, muốn tìm ra người thật sự chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Ngao! Ngao!
Khi hắn đi qua một khu rừng, tiểu Kỳ Lân lại đột nhiên kêu lên.
Triệu Bân nghe vậy thì liền dừng lại hỏi: "Có bảo bối ở đó sao?"
Tiểu Kỳ Lân thè lưỡi sau đó nhảy ra ngoài, hoạt bát chạy về một hướng. Triệu Bân vội vàng đuổi theo. Thánh thú Kỳ Lân của hắn quả nhiên là có thiên phú, nó cực kì nhạy cảm với bảo bối, nhìn nó nhảy nhót vui sướng như vậy thì chắc chắn ở trong khu rừng kia có một bảo bối rất lớn.
Chẳng mấy chốc tiểu Kỳ Lân đã dừng lại trước một cái hồ.
Triệu Bân chạy theo sau rồi nhanh chóng thu Tiểu Kỳ Lân lại, không thể để cho người ngoài nhìn thấy nó. Thánh thú Kỳ Lân quý giá nhường nào, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhòm ngó, nếu như bị võ tu cùng thế hệ tranh đoạt thì không nói làm gì, nhưng nếu như bị mấy lão bối tranh đoạt thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối, đặc biệt là mấy lão già cảnh giới Thiên Võ kia.
Làm gì có ai thấy thánh thú Kỳ Lân mà không điên cuồng chứ?
Hắn đứng trước hồ nước, chăm chú quan sát.
Giữa hồ nước có một hòn đảo nhỏ, chu vi không quá năm trượng. Hắn cùng với tiểu Kỳ Lân tâm ý tương thông cho nên liền biết bảo bối đang nằm ngay phía trên hòn đảo nhỏ kia, đáng tiếc hắn không thể nào nhìn thấy rõ ràng bởi vì phía trên hồ nước mênh mông mây mù, ngay cả Thiên Nhãn cũng không thể nhìn thấu, muốn nhìn xem đó là bảo bối gì thì hắn phải nhảy qua đó mới được.
Tuy nhiên, hồ nước này không hề đơn giản.
Đừng nhìn thấy mặt hồ phẳng lặng mà xem thường, kì thật dưới đáy hồ có ma lực cuồn cuộn, trong hồ này còn có ma quỷ ẩn thân, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp và số lượng rất nhiều, nếu như dám bất cẩn bước vào thì chắc chắn sẽ bị vây đánh.
"Bay qua được không nhỉ?"
Triệu Bân sờ sờ cằm nhỏ, bất giác ngẩng đầu lên.
Thật trùng hợp, có một bóng đen vừa bay vụt qua.
Nhìn kỹ thì đó là một con huyết ưng.
Trên lưng huyết ưng có một người mặc hắc bào đang đứng, hẳn là cũng bay tới đây để tầm bảo.
Tuy nhiên khi con Huyết Ưng vừa tiếp cận được phía trên mặt hồ thì liền gặp rắc rối. Một luồng ma khí đen sì ngay lập tức phóng lên tiêu diệt nó. Huyết Ưng bị nổ thành mộ đống máu thịt be bét mà kẻ mặc hắn bào ở trên lưng nó cũng ngay lập tức ngã vào trong hồ nước, sau đó chỉ nghe ầm một tiếng rồi không thấy kẻ đó nổi lên nữa.
“Vẫn là ở trên bờ an toàn hơn”, Triệu Bân chắp tay nói.
Trước khi hắn tới đây thì Huyễn Mộng đã cảnh bảo hắn rất rõ ràng rằng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn tốt nhất không nên bay ở trong khu di chỉ, nếu như hắn dám bay thì chắc chắn sẽ gặp phải tai nạn, bên trong khu di chỉ chỗ nào cũng có cạm bẫy nhưng ở trên không còn có cả trận pháp cùng cấm chế, vẫn là đi bộ an toàn hơn.
Lời này hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
Từ lúc bước vào di chỉ thì hắn không hề dám bay.
Sự thật đã chứng minh, trên không trung trong di chỉ Ma vực chỗ nào cũng có cấm chế, nếu như dám bay lên trời thì chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Hắn không nhìn lên trời nữa, lại tập trung quan sát hồ nước.
Ma quỷ bên trong hồ nước này rất hung hãn, vừa nãy kẻ mặc hắc bào bị tiêu diệt chính là một ví dụ. Tốt xấu gì thì kẻ đó cũng có tu vi cảnh giới Địa Tạng nhưng chỉ một kích là đã bị tiêu diệt, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không được.
Hắn thử phái phân thân qua trước.
Nhưng chuyện đó cũng không khả thi.
Phân thân còn chưa tới nơi thì đã bị ma quỷ vô thanh vô ảnh tiêu diệt.
"Chuyện này đòi hỏi kỹ thuật, cuối cùng ta vẫn phải tự ra tay".
Triệu Bân xắn tay áo nhỏ lên, cầu phú quý trong hung hiểm, vẫn cần hắn đích thân thể hiện lòng thành.