Bọn họ tất nhiên không nghe thấy gì.
Triệu Bân càng cảm thấy kỳ quái, hắn nghe thấy rất rõ ràng.
"Đừng nghi thần nghi quỷ".
Sở Vô Sương là người đầu tiên thu tầm mắt lại, sau đó bắt đầu bước tiếp.
Triệu Bân cau mày, khi cố nghe lại thì tiếng cười đã không còn nữa.
“Có khi là huyễn thuật”, Thiên Vũ nhỏ giọng nói một câu.
Triệu Bân không đáp, huyễn thuật chỉ có thể ảnh hưởng đến Sở Vô Sương và Thiên Vũ chứ không thể ảnh hưởng đến hắn bởi vì hắn có võ hồn, nhưng hiện tại hắn là người duy nhất có thể nghe thấy, vậy thì đó tất nhiên không phải là huyễn thuật, chắc chắn bên trong còn ẩn chứa huyền cơ.
"Lại đây, ngươi đi trước".
Sở Vô Sương đi chậm nửa bước để cho Triệu Bân đi qua trước.
Triệu Bân rất tự giác, chân nhỏ kiêu ngạo bước đi với khí phách cao ngất trời. Để hắn đi trước là một lựa chọn sáng suốt, xét về chiến lực thì hắn là người mạnh nhất, xét về cảm tri lực thì hai người còn lại cũng không thể sánh được với hắn.
Hí hí hí!
Tiếng cười của nữ nhân lại đột ngột vang lên.
"Các người có nghe thấy không?"
Triệu Bân đưa mắt nhìn hai người kia một lần nữa.
Đáp lại hắn vẫn là nét mặt mơ hồ của Sở Vô Sương và Thiên Vũ.
"Lạ nhỉ?"
Triệu Bân nhíu mày, không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ yên lặng lắng nghe. Tiếng cười của nữ nhân ngọt ngào dễ nghe, nếu như tinh thần yếu thì chắc chắn sẽ bị sa vào trong tiếng cười đó, càng nghe càng mê mẩn.
“Làm gì có tiếng cười”, Thiên Vũ nhìn xung quanh.
Sở Vô Sương ở bên cạnh liếc nhìn Triệu Bân.
Theo như những gì mà cô ta hiểu về tính cách của cái tên này thì rất có thể là hắn đang lừa bọn họ.
Đột nhiên Thiên Vũ nghe thấy tiếng bước chân.
Sở Vô Sương cũng dừng lại, thuận tiện còn lôi Triệu Bân lại, cái tên này hẳn là đang lắng nghe tiếng cười rất say mê cho nên đã hoàn toàn quên mất mọi thứ bên ngoài, nếu Sở Vô Sương không tóm hắn lại thì không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Nhìn kìa”, Sở Vô Sương giơ tay chỉ.
Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng đã nhìn thấy ở phía trước không xa dường như có thứ gì đó chắn đường, bởi vì sương mù ma cho nên bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng của nó, trông nó thon dài vuông vức giống như một cỗ quan tài.
Cẩn thận xem xét thì mới thấy nó đúng thật là một cỗ quan tài.
"Chuyện này..."
Triệu Bân quét nhìn cỗ quan tài từ trên xuống dưới, cỗ quan tài này có chút kỳ quái, nó không nằm ngang mà dựng thẳng ở đó, cũng không biết đã được dựng ở đó bao nhiêu năm, hoa văn trên quan tài cực kỳ cổ xưa, Triệu Bân không thể nhìn ra niên đại của nó.
"Ai lại đặt cỗ quan tài này ở đây?"
Đây là điều mà ba người họ muốn biết vào lúc này.
Triệu Bân mở Thiên Nhãn, muốn dùng thấu thị nhìn trộm vào bên trong.
Càng nhìn trộm thì hắn càng nhíu mày, trong quan tài có Càn Khôn, tràn đầy sương mù ma đen kịt, hắn cố gắng nhìn xuyên qua từng lớp, muốn nhìn vào nơi sâu nhất nhưng lại không thể nào nhìn rõ, hơn nữa càng nhìn lâu thì Thiên Nhãn của hắn lại càng đau đớn.
“Có thể nhìn thấy gì bên trong không?”, Thiên Vũ hỏi.
“Bị che lấp rồi”, Triệu Bân nói xong thì khép hờ Thiên Nhãn lại.
Một khắc sau hắn lại mở Thiên Nhãn, dốc hết đồng lực Thiên Nhãn để nhìn cho bằng được.
Lần này hắn đã có thể nhìn xuyên qua tất cả sương mù ma đen kịt trong quan tài, nhìn thấy nơi sâu nhất bên trong, nhưng thứ chôn bên trong không phải là người mà là một cây đàn đá cổ xưa, trong hư không hắn còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đàn.
"Một cây đàn cổ".
Triệu Bân không nhìn trộm nữa, cũng đóng Thiên Nhãn lại, máu từ khóe mắt túa ra.
Không cần phải nói, hắn đã bị phản phệ.
Có Thiên Nhãn chưa chắc đã là chuyện tốt, khi cố nhìn những thứ không nên nhìn thì luôn luôn có những điều xui xẻo xảy ra, giống như hắn thường xuyên gặp phản phệ đến mức đếm không xuể. Thiên Nhãn giúp cho hắn có khả năng thấu thị, nhìn trộm, nhưng cũng không thể nhìn trộm lung tung, lần này biết bao nhiêu đồng lực mà hắn tích cóp được đều đã bị tiêu hao sạch sẽ.
"Đàn cổ?"
Sở Vô Sương và Thiên Vũ ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ tới.
Vèo!
Triệu Bân biến ra một phân thân.
Phân thân nhếch miệng cười, vui vẻ chạy vòng quanh quan tài mấy lần sau đó vươn tay gõ vào quan tài, nếu như xác định nó được làm từ vật liệu quý hiếm thì hắn sẽ mang nó về từ từ nghiên cứu.
Hắn không chạm vào thì không sao, vừa chạm vào quan tài thì đã ngay lập tức nổ tung thành một đống thịt nát.
Phụt!
Triệu Bân kêu rên, hộc máu tại chỗ.
Triệu Bân không ngờ mình lại hộc máu, phân thân bị tiêu diệt vốn không thể ảnh hưởng đến chân thân nhưng lúc này hắn lại bị phản phệ dữ dội, hắn trầm tư rất lâu, có lẽ hắn phản phệ là do Càn Khôn bên trong quan tài, nguồn năng lượng quỷ dị bên trong đó có khả năng truy vết và đánh vào sự kết nối giữa phân thân và chân thân, bất kể là phân thân hay chân thân mạo phạm đến quan tài thì nguồn năng lượng đó đều có thể truy đến ngọn nguồn.
“Có người”, Thiên Vũ nhắc nhở.
Triệu Bân cùng Sở Vô Sương vội vàng tìm một chỗ trốn.
Đứng một bên quan sát, bọn họ thấy có hơn mười người đang tiến vào bên trong sơn cốc, tất cả đều mặc hắc bào để che giấu khí tức cùng diện mạo giống như bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy những đôi mắt âm trầm lóe lên u quang màu xanh lạnh lẽo.
"Thi tộc".
Ba người Triệu Bân đồng loạt nói.
“Thánh tử Thi tộc chắc cũng có trong số đó”, Sở Vô Sương trầm ngâm nói.
Thiên Vũ không phản bác, những người có thể tiến vào di chỉ đều là nhân tài của các thế lực, chắc chắn đám người Thi tộc đó có Thánh tử của mình dẫn đầu. Triệu Bân thì không nói gì, chỉ có hắn biết trong số đó không có Thánh tử Thi tộc, Thánh tử Thi tộc giờ này còn đang bị giam ở thành Thiên Thu của hắn.
Tuy nhiên, thực lực của mười mấy kẻ này cũng không hề tầm thường.
So sánh với đám người Nguyên Thương thì đám người này còn mạnh mẽ hơn, năm tên đi chính giữa có khí huyết cuồn cuộn, âm khí hoành hành, nội tình cực kỳ khủng bố, không có tên nào kém cạnh Thánh tử Thi tộc.
Nhân tài Thi tộc cũng thật đông đúc!
"Bạc tốt".
Triệu Bân đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
E rằng trong mắt hắn, tất cả mọi người đều giống bạc.
Đám người Thi tộc này trong mắt hắn cũng giống như những thỏi vàng bạc biết chuyển động.
Thiên Vũ nghe vậy thì không biết phải nói gì.
Sở gia đại tiểu thư nghe vậy thì cảm thấy rất bực mình.
Tiền, tiền, tiền, ngươi suốt ngày chỉ biết đến tiền mà thôi!