Tốc độ của Đại Bằng cực nhanh, nó đã bay đủ xa Thiên Tông.
Chính vì cách xa thế nên ánh trăng tối nay mới hơi tối.
Đêm trăng thanh gió mắt là cơ hội tốt để giết người.
Lúc lướt vào một vùng núi, Triệu Bân đang nhắm mắt ngồi thiền bỗng nhíu mày, chỉ vì một luồng gió lướt qua mang theo quá nhiều khí lạnh, lạnh như thế nào à? Lạnh đến nỗi khiến hắn phải rùng mình!
“Không đúng, là sát khí!”, Triệu Bân mở mắt ra.
Đập vào mắt là một tia kiếm quang, kiếm quang cực kỳ mạnh phát ra tiếng keng chói tai.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”.
Con ngươi Triệu Bân co rụt, kiếm uy đáng sợ như vậy, Địa Tạng đỉnh cao không thể thi triển ra đâu.
Người ra tay chắc phải là một cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật.
“Đi thôi”.
Lúc nguy cấp Triệu Bân thu Đại Bằng về lại linh giới.
Một kiếm của cảnh giới Chuẩn Thiên là một kiếm tuyệt diệu, dù là hắn hay Đại Bằng trúng đòn thì đều sẽ bị giết trong tích tắc. Dù là dư âm còn sót lại, nhiêu đó cũng đủ để cả hai cảm thấy khó chịu. Đây là cảnh giới Chuẩn Thiên, chỉ còn nửa bước thôi là đạt đến Thiên Võ, sức mạnh tái sinh cũng không kịp phục hồi với cú đánh này.
Keng!
Kiếm quang đã lao đến…
Còn chưa bị nó đâm trúng nhưng kiếm uy trên đó đã phá vỡ chân nguyên hộ thể của Triệu Bân, chém ra một vết máu trước ngực hắn. Triệu Bân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong giây phút này, hắn như thấy được Thần Chết đang vẫy gọi mình. Triệu Bân bị kiếm quang này vây chặt, cách chạy trốn thông thường không thể được, một khi bị trúng đòn, chắc chắn sẽ có kết cục hồn bay phách tán.
Xoẹt!
Giữa những tia chớp, hắn sử dụng Thiên Nhãn thuấn thân mới miễn cưỡng né kiếm quang đó. Dù như thế hắn vẫn bị uy lực còn sót lại đánh cho bị thương, suýt nữa đứt một cánh tay, cả người hắn rơi xuống đất lảo đảo, có sát khí xâm nhập vào thể hồn đang làm loạn trong cơ thể, uy lực của nó có tính hủy diệt.
“Thiên Nhãn thuấn thân quả nhiên danh bất hư truyền”.
Giọng nói âm trầm vang lên, một lão già mặc áo màu bạc bước ra từ trong bóng tối.
Triệu Bân đoán không sai, quả nhiên là cảnh giới Chuẩn Thiên! Khí huyết vô cùng dồi dào, khí thế vừa cuồn cuộn vừa lạnh lẽo, bước chân của lão già vững vàng, mỗi bước đi đều vang lên tiếng động, mặt đất lắc lư.
“Là ông ta”.
Đến khi nhìn rõ người đó, Triệu Bân híp mắt. Hắn từng gặp lão già này ở Linh Đan Các, là một trong các hộ vệ của Ân Minh, người này vẫn luôn đi theo hắn đến đây thế mà hắn lại không hề phát hiện ra.
Không có Nguyệt Thần, hắn vẫn giống như bị mù.
Nếu có Nguyệt Thần ở đây, chắc chắn không thể qua được cảm giác của cô ta.
“Đường đường là cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại đánh lén sau lưng hậu bối, tiền bối không sợ người thế hệ sau cười chê à?”, Triệu Bân lạnh nhạt nói, lảo đảo vài cái mới đứng vững, khóe miệng liên tục chảy máu, khó khăn xua đi sát khí trong người.
“Giết ngươi thì không ai biết đâu!”, lão già nhếch khóe môi.
“Ta không… có thù oán gì với ông!”, Triệu Bân cười nhìn lão già áo bạc.
“Chủ nhân của ta rất thích chiếc nhẫn đó của ngươi!”, lão già cười nói.
Triệu Bân không nói gì, hắn biết ý lão già áo bạc chính là chiếc nhẫn ma, cũng biết chủ nhân mà lão già nói chính là Ân Minh - cháu trai của Đại Tế Ti Hoàng tộc. Người kia cũng không ngốc, vẫn biết chiếc nhẫn ma này là bảo bối nên mới bảo người chặn đường giết người cướp của, hơn nữa còn phái đến một cảnh giới Chuẩn Thiên, đúng là xem trọng hắn quá!
Xoẹt!
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Triệu Bân cảm nhận được lực hút đáng sợ. Lão già áo bạc đó đã giơ tay lên, năm ngón tay hướng về phía hắn, lực hút đáng sợ phát ra từ lòng bàn tay lão già.
Ư…