Triệu Bân sầm mặt, mặt hằm hằm.
Sao giờ ta lại trở thành một tên cặn bã rồi vậy.
Còn Ma Tử này nữa, được lắm! Đánh không lại ta thì giở thủ đoạn với ta?
Lần sau gặp lại, ta sẽ bẻ gãy cánh tay còn lại của ngươi.
“Đừng trách đệ ấy, đều là lỗi của ta”.
Huyễn Mộng nghẹn ngào nói, sau đó lau nước mắt bỏ chạy.
“Quay lại”.
Triệu Bân đuổi theo ra ngoài: Ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta!
Nhưng đuổi theo chưa được một bước thì Vân Yên đã kéo hắn lại.
Sư phụ này cũng thi triển một đợt bí thuật khiến người đời ngã sấp mặt, chẳng qua người bị ngã lại là Triệu Bân.
“Con không quen cô ta”.
“Vi sư nhìn thấy hết rồi, còn dám ngụy biện?”
“Cô ta giở trò với con”.
“Sao nó không giở trò với ta?”
Phong chủ xinh đẹp điềm tĩnh đỉnh Tử Trúc nổi bão thì cũng dữ dội lắm.
Triệu Bân bị đè xuống đất thì không thể nào đứng lên được.
Cách đó khá xa, hắn còn có thể nhìn thấy Huyễn Mộng quay đầu lại nhìn, nháy mắt với hắn.
“Ma Tử, bà mẹ nhà ngươi”.
“Nào nào nào, ngồi đây nào!”
Vẫn là hội trường đó, vẫn là người ra người vào như mắc cửi.
Hôm nay còn đông hơn hôm qua, ai cũng túm năm tụm ba, vật họp theo loài, người đi theo nhóm, ví dụ như đám Tô Vũ và Dương Phong ngồi chung một chỗ, ví như Ngụy Minh thì tìm chỗ tụ tập, làm quen với nhau, mùi thuốc súng cực kỳ nồng nặc.
“Nào nào, cược nhiều lỗ nhiều cược ít lỗ ít”.
Lão Trần Huyền đến rất sớm, vác theo chiếc bàn đặt cược của mình.
Các đệ tử và trưởng lão rất nể mặt, người đặt cược xếp vòng trong vòng ngoài.
“Hôm nay đại tỉ thí, chỉ hơn nhau ở thực lực thôi”.
Rất nhiều người đã chọn xong vị trí, chỉ đợi màn kịch hay khai màn.
Nhóm đệ tử mới gia nhập lần lượt tiến vào, nhất là đám yêu nghiệt kia, mỗi người tiến vào đều khiến xung quanh chú ý, mà “thiên chi kiêu nữ” Sở Vô Sương càng là người được muôn người chú ý. Từ khi tiến vào, cô ta chưa từng nói một lời, ngồi xuống là nhắm mắt dưỡng thần theo kiểu thanh lãnh và kiêu ngạo rất riêng.
“Ngươi nói xem, chân thể Thiên Linh có thể tiến vào hạng mấy”.
“Chí ít cũng phải từ hạng mười trở lên, nếu may mắn thì chưa biết chừng cũng từ hạng ba trở lên đấy”.
“Ta coi trọng Tiểu Vô Niệm hơn”.
Màn kịch còn chưa bắt đầu mà tiếng thảo luận đã như triều cường.